Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 502: Quyền lựa chọn luôn ở trong tay ngài

Đồ Vân bị đè trên tường nghe âu Dương trêu chọc, nàng nổi giận. Đầu tiên là tức giận vì hắn dùng lời lẽ không kính trọng trưởng bối. Điều càng khiến nàng tức giận là nàng là trưởng bối mà bị tiểu bối đè ép đến mức không có sức chống lại.
Cả hai chuyện cộng lại khiến Đồ Vân chán ghét âu Dương.
Nhưng bây giờ nàng giống như thịt heo trên thớt, tùy ý âu Dương xử lí, Đồ Vân chỉ có thể kéo Hồ Vân ra nhìn chằm chằm âu Dương, hung tợn nói: "Chẳng lẽ người không biết Hồ Vân có quan hệ gì với ta sao?"
âu Dương nghe Đồ Vân nói, hắn gật đầu, đáp: "Ta biết, ngài là người đầu tiên để hắn cảm nhận được ấm áp trên thế giới này, chữ trên bia mộ cũng nói rõ, lão đầu nhà ta luôn coi ngươi là mẫu thân."
Nghe âu Dương thừa nhận, Đồ Vân cười lạnh châm chọc: "Đây là cách ngươi đối xử với mẫu thân của sư phụ ngươi sao?"
âu Dương nhìn Đồ Vân, lại nhìn Cửu Vĩ màu trắng, hắn cười nói: "Ta đương nhiên kính trọng mẫu thân của sư phụ ta, nhưng người đó không phải là các ngươi!"
Đồ Vân tức giận nói: "Ta là Đồ Vân! Ta tự tay nuôi sư phụ ngươi lớn, ngươi đang nói điên khùng cái gì?"
âu Dương cười nhìn Đồ Vân nói: "Không, ngươi không phải, ngươi chỉ là ý niệm còn sót lại của vị sư tổ kia để lại thôi, ngươi là vậy, nàng cũng vậy, thậm chí Đồ Đồ cũng vậy."
"Ngươi đang nói cái gì? Ý niệm còn sót lại? Tất cả những chuyện này đều do Hồ Vân chuẩn bị để ta sống lại! Mau thả ta ra! Để ta ra ngoài thăm Hồ Vân!" Đồ Vân càng chán ghét âu Dương luôn nói dối.
âu Dương không nhanh không chậm đi tới trước bia mộ, nhìn dòng chữ Hồ Vân để lại, cười một tiếng, xoay người, uể oải búng tay.
Chân nguyên mênh mông nháy mắt biến mất, thu vào trong cơ thể, khi chân nguyên trở về đan điền, sắc mặt hắn lại trắng bệch.
Cơ thể lung lay, hắn dùng một tay chống bia mộ, thở dốc, khi hắn chạm vào bia mộ thì cũng biết suy nghĩ của Hồ Vân nên cũng không tôn kính Đồ Vân trước mặt.
âu Dương nhìn Đồ Vân đạt được tự do, thậm chí chuẩn bị ra tay, đưa tay chỉ cây cổ thụ cạnh bia mộ, hỏi: "Ngài còn nhớ rõ cây cổ thụ này không?"
Đồ Vân bất thình lình nghe âu Dương nói thì kinh ngạc, nhìn cây cổ thụ, không biết tại sao nàng cảm thấy nó quen thuộc.
Kí ức cuồn cuộn xuất hiện, khi còn bé, Hồ Vân thích leo lên cây cổ thụ này rồi nhìn ra xa. Mà nàng sợ hắn còn nhỏ sẽ bị thương nên luôn ở cạnh hắn.
Dù sau khi được mình nhặt về, Hồ Vân khôi phục một chút kí ức, nhưng lúc đó Hồ Vân vẫn ngây thơ, luôn nói những lời kì lạ, luôn hỏi những vấn đề để người ta dở khóc dở cười. Ví dụ như vì sao ta không phải là hồ ly? Vì sao tất cả mọi người đều ở trong hang động dưới đất mà không ở trong những hộp lớn? Vì sao mọi người có thể bay thẳng để đi đường, mà không phải ngồi trong hộp sắt? Vì sao có thể dùng khối đá truyền lời, mà không phải dùng cái hộp nhỏ? Ở đây không có hộp thì ta lên mạng bằng cách nào?
Giống như trước kia hắn luôn sống trong hộp nên cảm thấy sợ hãi với thiên nhiên rộng lớn.
Nàng không sợ phiền, luôn giải thích cho hắn những điều cơ bản của thế giới này.
Hai bóng người một lớn một nhỏ luôn ngồi cả ngày trên cây cổ thụ.
Kí ức dừng lại, Đồ Vân lạnh lùng nhìn âu Dương, hỏi: "Ngươi biết bao nhiêu chuyện cũ của Hồ Vân?"
âu Dương lắc đầu, nói: "Xem ra ngài hoàn toàn nhớ lại rất nhiều chuyện, dù ta không biết ràng, nhưng xin ngài suy nghĩ kĩ, lần cuối cùng hai người các ngươi ngồi dưới cây này là lúc nào?"
Đồ Vân nghe âu Dương hỏi, nàng lật khắp trí nhớ của mình, lại ngạc nhiên phát hiện, nhưng nàng sốc vì những kí ức của nàng và Hồ Vân rất rời rạc và chỉ dừng lại khi Hồ Vân còn bé.
âu Dương cười, cúi người chỉ ngôi mộ.
Hai người nhỏ chậm rãi đứng lên từ trong bùn đất, giống như làn khói chạy tới phía cái cây. Hai tượng đất ngồi trên tán cây, ngắm nhìn phía xa, đột nhiên có tiếng Hồ Vân: "Ngài muốn đi đâu?"
Giọng nói quen thuộc để Đồ Vân ngơ ngác tại chỗ, vô số ký ức bắt đầu xâu chuỗi, cuối cùng dừng lại ở lúc Hồ Vân trưởng thành.
Gương mặt quen thuộc thấp thỏm nhìn nàng, muốn nói lại thôi, bứt rứt bất an.
"Ngài sẽ còn trở về sao?"
"Đại khái sẽ về, nhưng đại khái cũng sẽ không về!"
"Không trở lại thật sao?"
"Nếu là một đi không trở về, vậy thì vĩnh viễn đừng trở về!"
Ánh mắt Hồ Vân ảm đạm, sau một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Ngài có nguyện vọng gì không?"
Đồ Vân mặc váy trắng nhìn Hồ Vân đang lo lắng cho nàng, cười dịu dàng, giống như đang nhìn hài tử muốn báo đáp phụ mẫu, nàng vui vẻ nhận ý tốt này.
Ánh mắt Đồ Vân cong thành trăng khuyết, nàng nhẹ nhàng nói: “Nếu thật sự có thể, ta muốn trút bỏ gánh nặng Đồ Vân, thậm chí không cần gánh vác tên tuổi Cửu Vĩ, sống như một con hồ ly không buồn không lo, sống giữa trời đất này."

Kí ức dừng lại, hai mắt Đồ Vân đỏ hoe, đầy nước mắt. Thì ra nàng chỉ nói một câu nhưng Hồ Vân luôn ghi tạc trong lòng.
Trong không gian như giấc mơ, trời xanh cỏ thanh, còn có thêm một người thấp giọng khóc nức nở.
âu Dương dựa bia mộ, đau lòng nhìn Đồ Vân khóc không thành tiếng trước mặt mình.
Lão đầu nhà hắn thật sự quá khổ. Ngơ ngác đi vào thế giới này, người thân nhất hi sinh vì nghĩa lớn, Hồ Vân lại tự nguyện ôm gánh nặng của người hi sinh, luôn gánh vác trách nhiệm, từng bước tiến lên.
Thậm chí còn bày ra kế hoạch đến tận bây giờ để người thân của mình lấy cách nàng muốn sống để tiếp tục sống sót.
Đồ Vân ngã trên mặt đất, thấp giọng khóc nức nở.
âu Dương thở dài, người ta nói nữ nhân làm bằng nước, câu nói này không hề sai, khóc lóc ồn ào khiến người ta bực bội.
Ngón tay làm dao, cắt một mảnh ống tay áo cho Đồ Vân, đưa nó cho nàng.
Đồ Vân nhận mảnh vải, nàng khóc mặt mũi tèm lem nên vội vàng lau mặt, đôi mắt lung linh, lúc này đã biến thành một mỹ nhân ngốc nghếch.
âu Dương nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Hồ ly màu trắng ở đây, Đồ Đồ cũng ở đây, ngài cũng ở đây, thật ra quyền lựa chọn lấy thân phận nào trở về hiện thực luôn ở trong tay ngài, không phải sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận