Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 377: Đập nát hết tất cả các ngươi!

Tịnh Tử mở miệng thì cũng đã muộn, âu Dương đã giáng cho nó một cú tát chực chờ từ nãy tới giờ.
Cuồn cuộn chân nguyên đá văng cả ghế đá lẫn Cẩu Đầu Nhân ra ngoài, Cẩu Đầu Nhân trên không trung đau đớn hét dài một tiếng thảm thiết, đập cái rầm vào bức tường của cung điện.
Hiệu quả của một cái tát này rất rõ ràng, những bức tượng trong cung điện vốn đang nhìn chằm chằm vào hai người âu Dương nhất thời nhắm mắt lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Con vượn khổng lồ và con chim xanh ngồi trên chiếc ghế đá lơ lửng cùng với Tịnh Tử cũng ngoan ngoãn trượt xuống khỏi chiếc ghế đá, quỳ xuống trước mặt âu Dương.
âu Dương lửa nóng bừng bừng, lấy chiếc quạt giấy giáo huấn nghịch tử từ không gian cất giữ, quay một vòng đập lên đầu con vượn khổng lồ và con chim xanh.
Đầu bị đập tím tái đau đớn, vượn lớn cùng chim xanh chỉ dám nhe răng, không dám kêu một tiếng.
Đến chủ nhân nhà này bị đánh còn chỉ biết ngoan ngoãn chịu đựng, lỡ chống lại lão đại này, sợ là sẽ bị đập cho phọt cứt!
Sau đó âu Dương thở hổn hển mấy hơi, bình tĩnh trở lại, cảm giác âm trầm quỷ dị mà cung điện này mang đến cho hắn cũng giảm đi kha khá.
Hắn tùy ý ném pho tượng trên ghế đá sang một bên, ngồi lên ghế đá, cúi đầu nhìn ba con thú cưng từ lúc vào đây đến giờ chưa từng gặp lại này, lạnh giọng nói: “Ta còn tự hỏi vì sao sau khi vào đây ta lại không tìm được các ngươi, thì ra là trốn ở chỗ này lên đồng đó hả? Nào, ai giải thích cho ta chuyện gì đây?”
Con vượn khổng lồ màu vàng và con chim xanh nhìn nhau, chúng ăn nói vụng về, đành phải ngoan ngoãn cúi đầu câm miệng.
Còn Tịnh Tử bị âu Dương đập dính ở trên tường chậm rì rì chạy tới, thè lưỡi nằm xuống trước mặt âu Dương mà nói: “Lão đại, nói ra chắc ngài không tin đâu, ba người chúng ta vừa vào đã bị đưa tới nơi này rồi, chúng ta cũng muốn thoát ra ngoài tìm ngài!”
âu Dương đang định giơ tay búng cho con chó trước mặt một búng, nhưng Tiêu Phong đã đứng chắn trước mặt âu Dương, hắn nhìn chằm chằm ba con thú cưng trước mặt lạnh lùng quát: “Rốt cuộc các ngươi là Tịnh Tử hay là Yêu thần bẩm sinh gì đó!”
Lúc này âu Dương cũng ý thức được, ba con thú cưng trước mắt đã thay đổi rất nhiều so với hồi chưa tiến vào đây!
Con chó lạp xưởng đen trắng ban đầu đã biến thành một con chó săn lông đỏ đuôi dài, miệng phun trào những đốm lửa nhỏ.
Còn con Lông Bông bụi đời vốn gầy gò nhỏ bé đã biến thành một con vượn khổng lồ với thân thể to cao màu vàng, mắt đỏ môi đỏ.
Con chim xanh to bằng lòng bàn tay giờ đây lại mang bộ lông xanh lam xen lẫn với những chiếc lông sặc sỡ, điều kinh khủng hơn nữa là nó có một khuôn mặt người ở giữa.
Ba con thú cưng đã thay đổi rất nhiều, âu Dương không khỏi tự hỏi ba đứa nó có phải đã bị Yêu thần tiên thiên mượn xác hoàn hồn như Tiêu Phong đã nói hay không, đặc biệt là con chim màu xanh, nhìn kiểu gì cũng thấy nó như đang mặc quần yếm.
Ba con sủng vật cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Tịnh Tử dè dặt mở miệng: “Tiểu lão đại có phải nói về cái thanh âm muốn chiếm cứ thân thể của bọn ta hay không?”
“Ồ? Các ngươi từng đụng phải Yêu thần tiên thiên à?” âu Dương kéo Tiêu Phong ra, nhìn ba con thú cưng trước mặt mà hỏi.
Tịnh Tử gật đầu lia lịa, cười toe toét nói: “Lão đại, ngài không biết đâu, lúc mới đến, ta đã cảm thấy có thứ gì đó chui vào, nói ta là thiên cẩu trăm năm mới gặp một lần! Xong ta chưa kịp nói gì thì đã bị bọn nó nhét một đống ký ức vô dụng hữu dụng đủ kiểu.”
“Vậy ngươi làm cách nào để thoát khỏi khống chế của Yêu thần tiên thiên?” âu Dương hứng thú hỏi.
Tịnh Tử mờ mịt trả lời: “Ta đâu có thoát khỏi nó, nó tự biến mất thôi, lão đại cũng không phải không biết, tuy ta trông giống chó, nhưng ta không phải là chó thật!”
âu Dương đột nhiên nhận ra rằng Tịnh Tử mặc dù trông vẫn giống một con chó lạp xưởng, nhưng nói chung nó vẫn là vỏ kiếm biến thành, và về bản chất vẫn là một món Đạo Bảo!
Sau đó hắn quay đầu lại nhìn con vượn khổng lồ và chim xanh đang ngoan ngoãn quỳ bên cạnh.
“Ta chính là Tề Thiên Đại Thánh Lông Bông của Thủy Liêm động Hoa Quả Sơn!” Vượn vàng bên cạnh phối hợp giới thiệu.
“Thiên Vận thanh điểu, Hàm Vũ!” Chim xanh ở bên cạnh trợn mắt lanh mồm nói, sau đó dưới ánh mắt uy hiếp của âu Dương, nó lại thấp giọng dạ thưa: “Nhũ danh… là Điêu Mao!”
Nghe ba con sủng vật giới thiệu xong, âu Dương cũng thấy nhẹ nhõm, nội tâm lại suýt chút chết cười.
E rằng ba con Yêu thần tiên thiên muốn chiếm thân thể của ba con thú cưng này, chỉ là không ngờ ba đứa chúng nó đều không phải Yêu tộc.
Tịnh Tử là Đạo Bảo, con Lông Bông là do Nguyên Anh của Trần Trường Sinh biến đổi thành, chim xanh là thần hồn âu Dã Tử biến thành.
Ba con sủng vật thường ngày nhìn loắt cha loắt choắt, nhưng thân phận lại cực kỳ phức tạp.
Yêu thần tiên thiên muốn cưỡng đoạt thân thể của chúng cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, sống mấy ngàn năm trời, nay lại lật thuyền trong mương!
“Ba đứa xui xẻo kia tên là gì?” âu Dương hứng thú hỏi.
Bộ dạng của ba con sủng vật lúc này đã có sự thay đổi lớn, có lẽ ba con Yêu thần tiên thiên không những không chiếm giữ thân thể của chúng mà còn lưu giữ sức mạnh vốn thuộc về Yêu thần tiên thiên trong cơ thể của ba con sủng vật.
Ba con thú cưng nhìn nhau rồi đồng thanh nói:
“Thiên Khuyển” (Sơn Hải Kinh: Một con chó lông đỏ, tên Thiên Cẩu, hạ phàm sẽ gây ra binh biến.)
“Ung Hòa” (Sơn Hải Kinh: Loài vượn trong truyền thuyết, mắt đỏ, mỏ đỏ, thân vàng. Khi nó xuất hiện sẽ có thảm họa diệt quốc.)
“Thanh Điểu” (Sơn Hải Kinh: Núi Huyền Đan có một loại chim ngũ sắc, có mặt người và có tóc. Vốn gồm Thanh Điểu và Hoàng Điểu, họp lại gây họa diệt vong.)
âu Dương kiếp trước thích đọc sách linh tinh, nghe được ba con sủng vật báo danh, trong lòng có chút không vui, ba yêu quái này không ám chỉ họa binh đao thì cũng là họa diệt quốc, nghe đến tên đã cảm thấy xui xẻo!
Nhưng nghĩ lại, nếu ngay cả ba con thú cưng này cũng có thể đánh bại linh hồn của Yêu thần tiên thiên, vậy thì Đồ Đồ chắc chắn không có vấn đề gì phải không?
âu Dương đảo mắt nhìn xung quanh, muốn tìm ghế có Cửu Vĩ hồ, đi tới đi lui mấy vòng, lại không thấy chiếc ghế đá nào có Cửu Vĩ hồ ngồi cả.
Thay vào đó, hàng chục chiếc ghế đá trống rỗng được tìm thấy.
“Đại sư huynh, nếu như huynh được Yêu thần tiên thiên đặt tên thành công, ghế ở đây sẽ trống, ghế của Thần thú ngũ phương bên kia cũng đã biến mất chính là bằng chứng!” Tiêu Phong chợt hiểu âu Dương đang tìm kiếm cái gì, lập tức nhắc nhở.
Lúc này âu Dương cũng ý thức được, bản thân Đồ Đồ là Cửu Vĩ hồ, không có luân hồi, vậy nói cách khác, Đồ Đồ hiện tại chính là bản thể của Cửu Vỹ Hồ!
Vậy thì làm sao để Đồ Đồ - vốn đã là Cửu Vĩ hồ có thể thức tỉnh được đây?
Chuyện này đối với âu Dương cũng không thành vấn đề, âu Dương từ nhỏ đã có một thói quen tốt, không hiểu là hỏi.
Ở đây có nhiều tượng như vậy, chắc phải có ai đó nói chuyện với mình chứ nhỉ?
âu Dương xoay người mang theo tiểu hồ ly đi tới cửa, chân nguyên mênh mông tạo thành kết giới phong ấn cửa lại, sau đó nhân hậu nhìn đám pho tượng dày đặc đang nhắm mắt cười hỏi:
“Không muốn chết thì cút ra đây cho gia, không thì hôm nay, gia đập nát hết tất cả các ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận