Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 616: Đương nhiên sẽ thắng

Điêu Mao vừa hét xong thì nhanh chóng bay về phía ba ngàn phật tu ở đối diện. Mà trăm vạn thần nghe chim xanh mắng chửi cũng đã tìm được niềm tin.
Bạch chủ đã từng nói, gặp Thanh chủ như gặp hắn.
Dù Thanh chủ luôn nói lời khó nghe nhưng hễ có chuyện gì xảy ra là Thanh chủ luôn xung phong đi trước. Lần này cũng vậy, dù Thanh chủ mắng nặng lời nhưng vẫn nói “cùng gia xông lên lên” mà không phải “xông lên cho gia”.
Người làm gương tốt, xung phong đi đầu luôn là tấm gương cổ vũ người khác.
Dưới sự dẫn dắt của Điêu Mao, tiếng la giết vang vọng đất trời. Trăm vạn vị thần như sóng biển tấn công ba ngàn phật tu đang yên lặng. Ba ngàn phật tu lạnh lùng nhìn trăm vạn vị thần trước mắt mang theo mây lành tấn công mình nhưng vẫn nghiêm túc, không động đậy.
Một bên trùng điệp tấn công, một bên đứng im như tượng, tình huống kì lạ như vậy khiến Điêu Mao vừa gặp nạn ở Phật Môn dừng lại. Thấy nó dừng lại, vô số phật tu cảm thấy thật vọng.
“Mẹ nó, đám trọc đầu này không nhúc nhích, nhất định là có vấn đề. Các ngươi mau dừng lại cho gia!” Điêu Mao quay đầu quá với các thần đang xông lên.
Số lượng các vị thần nhiều không kể xiết nên khó khăn lắm mới dừng bước khi nghe Điêu Mao quát nhưng vẫn bị làn sóng phía sau đâm bay về trước. Mấy trăm vị thần xui xẻo vừa bị đẩy lên vùng đất yên lành của Phật Môn thì đã bị thiêu thành tro tàn.
Trong ánh mắt tiếc nuối của các phật tu thì các thần chửi ầm lên:
- Bà mẹ nó! Ta biết đám đầu trọc này giở trò mà.
- Có bản lĩnh thì ra đây đánh với thần gia một trăm hiệp coi.
- Mấy trăm người bị thiêu có chết hay không, nếu không chết thì lên tiếng cho mọi người biết, nếu chết thì trở về, phân thân ra tiếp.

Mà mấy trăm người xui xẻo khi bị hòa tan thì đã biến thành từng luồng ánh sáng bay về chỗ đất phong của mình. Mà những bức tượng được thờ cúng ở Nhân gian cũng vỡ vụn.
Mấy trăm người hùng hổ trở về trong miếu thờ của mình, đắp lại tượng thần. Bọn họ la hét nói chờ sau khi xây tượng xong, sẽ trở về trả thù. Nói thì nói vậy nhưng không biết có kịp không?
Thần được người đời thờ cúng nên tượng thần có rất nhiều tác dụng kì diệu, nó còn có thể chết thay cho thần.
Dù tốn mấy trăm vị thần nhưng đối với trăm vạn vị thần thì cũng không tổn thất bao nhiêu. Nhưng như vậy sẽ mất mật, còn chưa chiến đấu mà đã chết mấy trăm người thì sẽ tỏ vẻ mình không bằng đối phương.
Nhưng bây giờ họ không thể bước qua, cũng không thể đánh trả, chỉ có thể đứng trước Phật Môn chửi mắng đám hòa thượng kia.
Nếu hòa thượng trong Phật Môn tu hành có nề nếp, giáo lí từ lâu thì các thần đến từ Nhân gian vốn là linh hồn của người trong Nhân gian hoặc đã từng là tán tu vì thế dù tu vi không cao nhưng cách mắng chửi người khác thì rất lợi hại.
Nghe các vị thần mắng một hồi thì tu sĩ Phật Môn cũng không thể giữ vững phong thái của mình mà đã mắng lại:
- A, các ngươi yếu ớt như vậy sao?
- Các ngươi thật ồn ào. Ồn giống bầy vịt đã ăn no trong ao vậy.
- Đừng ồn nữa!
Các vị thần đang mắng chửi, nghe tu sĩ Phật Môn mắng lại thì kém chút bật cười.
Chỉ vậy thôi sao?
Chỉ như vậy mà cũng đòi mắng người khác sao?
Để chúng ta cho chín thánh địa lớn các ngươi nhìn thấy, sức mạnh lời nói của thần tiên chúng ta.
Các thần được sự dẫn dắt của Điêu Mao nên càng mắng càng hăng.
Hai người cầm đầu của hi phe đang quyết thắng thua trong hỗn độn thì hai phe lại ở trước Phật Môn mắng chửi tổ tiên của nhau.
Mà ở trong hỗn độn, Bạch Phi Vũ không ngừng vung Lượng Thiên Xích trong tay. Hỗn độn không ngừng bị ảo ảnh cây thước lớn phá vỡ, sau đó cây tới đánh Thiên Thủ Phật Đà.
Mà Tuệ Trí ngồi ngay ngắn trên đài sen bảy màu, chắp tay trước ngực, không ngừng tụng kinh. Dưới sự giúp đỡ của kinh Phật, Thiên Thủ Phật Đà sau lưng hắn vung vô số pháp khí đấu với cây thước.
Ở giữa hai người, đất, nước, lửa, gió di chuyển liên tục, hỗn độn chi khí cũng sôi trào như nước sôi.
Hai người chỉ dùng một chiêu mà giống như đã đấu qua vô số chiêu. Cuối cùng khi Bạch Phi Vũ vung thước xuống, hai tay đang chắp của Tuệ Trí bị tách rời ra, Thiên Thủ Phật Đà khựng lại một lát. Ngay sau đó, ảo ảnh cây thước đánh nát Thiên Thủ Phật Đà, cũng nện mạnh xuống đài sen của Tuệ Trí, cả Tuệ Trí và đài sen đều bị đánh nát.
Ngay sau đó, hắn và đài sen lại xuất hiện trước mặt Bạch Phi Vũ nhưng không ai phát hiện trong ba ngàn phật tu có một vị tu sĩ biến mất. Mặc dù bị chết thay một lần, nhưng Tuệ Trí cũng bị cây thước đánh bị thương căn cơ nên khóe miệng chảy máu.
"A Di Đà Phật, đa tạ thí chủ nương tay!" Tuệ Trí khom người, cảm ơn Bạch Phi Vũ không thừa thắng xông lên.
Bạch Phi Vũ cầm Lượng Thiên Xích, nhìn Tuệ Trí, hỏi: "Hòa thượng, nếu ngươi không chống cự, có lẽ ta sẽ phong ngươi làm Thần Chủ một phương!"
Dù sao thì Thần đạo cũng thiếu tu sĩ mạnh, bây giờ hắn gặp phải một ngươi còn chưa thành tiên nhưng vẫn mạnh bằng tiên như hắn nên yêu thích, đưa ra lời mời chào đối phương.
Tuệ Trí nhìn Bạch Phi Vũ, lắc đầu nói: "Tiểu tăng chỉ đa tạ thí chủ nương tay, chứ không nói ta đã thua!"
“Đã bị đánh tới mức đó rồi còn mạnh miệng làm gì? Rõ ràng là mình thắng!” Ánh mắt Bạch Phi Vũ lạnh lùng, nghĩ: “Hòa thượng này không uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt, đúng không?”
Vừa định giơ Lượng Thiên Xích lên, Tuệ Trí lại thấp giọng tụng một danh hiệu Phật rồi biến mất trong hỗn độn.
“Nói đánh là đánh, nói đi là đi? Ngươi coi ta là ai? Hôm nay Phật Môn chắc chắn sẽ bị diệt! Sau đó thế giới này còn lại tám thánh địa lớn đi!” Bạch Phi Vũ nổi giận tiến lên, cũng rời khỏi hỗn độn.
Mà khi hai người biến mất thì một luồng ánh sáng Thanh Liên Kiếm phá vỡ hỗn độn, xuất hiện ở chỗ hai người biến mất. Lãnh Thanh Tùng xuất hiện, điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm kiếm dấu vết hai người để lại.
Lãnh Thanh Tùng bị âu Dương thiết kế, trục xuất vào hỗn độn nên đã không còn hăng hái như lúc ngộ đạo Long Trận, dùng hai kiếm mở thế giới nữa.
Thậm chí nếu như cho Lãnh Thanh Tùng lựa chọn, hắn tình nguyện chưa từng ngộ đạo, thậm chí chưa từng tu luyện.
Lãnh Thanh Tùng điên dại tìm kiếm, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu!"
Tiếng thì thào biến thành gào thét khàn cả giọng, hắn phát điên quấy hỗn độn, phát tiết lửa giận của mình. Hắn tìm kiếm không có kết quả thì điên cuồng đánh vào đầu, hối hận mình đến chậm một bước. Sau đó biến thành ánh sáng Thanh Liên Kiếm biến mất, tiếp tục tìm kiếm đường về thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận