Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 711: A Di Đà Phật

Khi Đường Tam Táng ở Thanh Vân Tông, hắn không còn nhớ kí ức kiếp trước, hắn chỉ biết mình là một võ tăng bình thường của Thanh Vân Tông. Hắn không hiểu Phật pháp nhưng có thể dùng nắm đấm vô địch khắp Thiền Tông. Không chỉ là Thiền Tông, ngay cả đạo thống của các thánh địa khác trên Thanh Vân Tông dù có hợp sức cũng không đánh lại hắn.
Những ngày tung hoành của hắn trên Thanh Vân Tông cũng đến lúc chấm dứt. Hôm nay, sư phụ Triệu Tiền Tôn gọi hắn tới, hắn nghĩ sư phụ muốn khuyên mình học nhiều kinh Phật. Nhưng sư phụ lại nói cho hắn biết một việc khác. Hắn là người ứng kiếp, phải tham dự một lượng kiếp của nhân gian, mới có thể có được công đức viên mãn.
Mà người ứng kiếp là người phát huy Phật pháp tốt nhất. Hắn là người trong Phật môn, lại là người đánh giỏi nhất trong Thiền Tông thì còn ai ngoài hắn có thể phát huy Phật pháp?
Chỉ là trò chơi mà thôi, chỉ ở một nhân gian truyền đạo, Đường Tam Táng cũng muốn xem ai có thể không niệm A Di Đà Phật trước nắm đấm của mình?
Nhưng khi Đường Tam Táng tự tin bước vào nhân gian này thì đột nhiên đã xảy ra một ít biến hóa, sắc mặt trở nên kì lạ. Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện những kí ức kì lạ. Ở trong những kí ức này, hắn tên Trọng Minh, là một vị đại tu sĩ trải qua rất nhiều truyền kì.
Những kí ức kiếp trước, kiếp này bắt đầu hiện lên, mỗi khi đi hướng tây một bước, Đường Tam Táng sẽ càng hiểu rõ kí ức kiếp trước.
Từng kí ức khiến hắn kinh ngạc ký ức, khiến hắn cảm thấy không chân thật, ở trong đầu hắn xuất hiện cảnh hắn đã từng thay thế tiên trở thành Thiên Đạo của nhân gian này. Thậm chí Đường Tam Táng không dám tin những kí ức đó là thật bởi vì chúng quá đáng sợ.
Đại tu sĩ tên Trọng Minh kia đã từng là thiên tài mạnh nhất Tu Hành Giới, là người chém tiên đầu tiên sau Lý Thái Bạch, là Thiên Đạo của nhân gian đầu tiên không phải tiên. Là Ma Tôn thống nhất toàn bộ Ma tộc đời trước.
Mỗi một danh hiểu cũng đủ để người khác khoe khang cả đời nhưng lại tập trung trên người một cá nhân.
Hắn không có bất kì bối cảnh, không có bất kì thiên tư đáng sợ, càng không phải ai chuyển thế, ai trọng sinh. Trọng Minh chỉ là một người trong vô số chúng sinh, có thể đi đến mức như bây giờ là do hắn dựa vào nắm đấm cứng và trí tuệ.
Sau khi Nhân Tổ hợp đạo Cửu U, người dẫn dắt toàn bộ Tu Hành Giới là Trọng Minh.
Trong trận Đạo Ma đại chiến, hắn giết đến mức Ma tộc không dám ngẩng đầu, giết ma hơn 60 năm, thiếu chút nữa dẹp sạch Ma tộc. Cuối cùng thậm chí khi đuổi giết tiên, chân linh của tất cả tiên chỉ có điên cuồng chạy trốn, sợ bị Trọng Minh giết.
Động Hư Tử đã từng nổi tiếng lịch sử Tu Hành Giới, được dự bị là người mạnh nhất từ xưa đến nay, vẫn do Trọng Minh tự đưa cho Động Hư Tử.
Trong đầu Đường Tam Táng xuất hiện lượng lớn kí ức khiến hắn nghi ngờ, kiếp trước mình có phải bệnh tâm thần hay không, hay những kí ức đó đều do hắn tự suy diễn?
Sao có thể có người mạnh như vậy? Hắn mạnh tới mức đã vượt qua lẽ thường rồi.
Kí ức đột nhiên xuất hiện trong đầu, rất chân thật nhưng lại hợp lí một cách kì lạ.
Mà Đường Tam Táng cũng tìm được ngọn nguồn tất cả mọi chuyện trong kí ức.
Một tồn tại đứng ở chung cực, đã từng dẫn dắt một thời đại!
Đạo Tổ!
Hắn có thể tiến vào Ma Giới, trở thành Ma Tôn, là do dựa vào lực lượng mà Đạo Tổ ban cho.
Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ sau khi Trọng Minh giết chết chân linh của tiên, tự nguyện gánh vác Thiên Đạo của nhân gian. Khi Trọng Minh bị bắt biến thành Thiên Đạo của nhân gian thì hắn nghĩ hành động của mình đã tới lúc kết thúc nhưng không ngờ thần hồn lại đi tới một nơi chung cực.
Nó là nằm trên sự bắt đầu của tất cả mọi thứ, tu sĩ được xưng là Đạo Tổ trong sách cổ đang ở nơi chung cực chờ đợi hắn.
“Sứ mệnh của ngươi vẫn chưa kết thúc, ngươi sẽ gặp một người, đồng ý lời cầu xin của hắn, ta sẽ giúp ngươi nắm giữ lực lượng của mười hai Ma Thần.” Đạo Tổ nhìn Trọng Minh nói ra điều kiện của mình.
Đạo Tổ đứng ở đó, rồi lại giống như đứng ở ngọn nguồn của đạo, giống như có thể tìm được đáp án của tất cả lý lẽ trên thế giới này từ trên người Đạo Tổ vậy.
Trọng Minh muốn từ chối, hắn chán ghét Ma tộc thì sao có thể bỏ thiện theo ác, nắm giữ lực lượng khiến hắn chán ghét chứ?
Hắn thất bại là thất bại, làm thiên kiêu, hắn chịu được thất bại, cũng gánh vác nổi hậu quả của nó.
Khi đó Trọng Minh chỉ một lòng muốn thần hồn quay về Cửu U, đi gặp sư phụ sau khi hợp đạo.
Trọng Minh cũng trở thành tu sĩ đầu tiên từ chối Đạo Tổ.
Đạo Tổ lại lẳng lặng nhìn Trọng Minh, nhẹ giọng nói: “Bất cứ việc gì đều có hai mặt, có đôi khi đổi một cái góc độ đi tự hỏi, mới có thể thấy rõ bộ dáng nguyên bản của thế giới này! Đi thôi!”
Tuy Trọng Minh đã từ chối, nhưng Đạo Tổ lại không cho hắn cơ hội từ chối.
Một lực lượng chưa bao giờ có mạnh mẽ xông vào cơ thể Trọng Minh, đó là lực lượng hoàn toàn khác với “Sinh”, cũng là lực lượng chân chính có thể khống chế lực lượng của mười hai Ma Thần.
Khi Trọng Minh thức tỉnh trong Thập Nhị Phẩm Hắc Liên ở Ma Giới, hắn mới biết, mình trở thành quân cờ của Đạo Tổ.
Tuy không biết Đạo Tổ muốn làm cái gì, nhưng chọn lựa hắn làm con rối mới là sai lầm.
Trọng Minh đưa “Tử” chi lực vào Thập Nhị Phẩm Hắc Liên khiến nó có được linh trí, sinh ra một sinh linh. Hắn chuẩn bị nó để chống lại âm mưu của Đạo Tổ trong tương lai.
Mà Trọng Minh sống lại lần nữa, lại dựa vào thực lực của mình cùng lực lượng của Chúc Cửu nhất tộc, trở thành tựu một thế hệ Ma Tôn!
Lúc này mới có những chuyện sau này, cùng Động Hư Tử khổ tâm chu đáo bày ra kế hoạch lật trời chặt chẽ vô số năm.
Kí ức phức tạp đánh sâu vào đầu Đường Tam Táng khiến hắn luôn phản đối bản thân, sao mình có thể là nhân vật lớn như vậy?
Hắn chỉ là một võ tăng bình thường của Thiền Tông, cũng chỉ là nhân vật nhỏ có thể phát huy Phật pháp Thiền Tông thôi.
vì làm phát dương quang đại tiểu
Nhưng khi Đường Tam Táng đi vào tòa núi lớn đè Mỹ Hầu Vương, dùng một quyền đánh nát ngọn núi, móc con khỉ ốm ra khỏi đá vụn thì cảm nhận được lực lượng mười hai Ma Thần quen thuộc trong cơ thể nó, Đường Tam Táng mới xác nhận, mình là Trọng Minh.
Lực lượng thân thiết giống như huyết mạch khiến Đường Tam Táng không thể không thừa nhận thân phận kiếp trước của mình.
Cũng ở lúc Đường Tam Táng thừa nhận thân phận của mình thì nhân gian này không có gì bí mật trước mặt hắn nữa.
Mà lần Tây Du này chỉ là trò chơi của Thánh Nhân thôi. Vì để 800 cửa bên rầm rộ bổ sung toàn bộ pháp để có công đức lớn tạo ra một vị Thánh Nhân.
Như vậy thì có thể từ trong tay vị Thánh Nhân này suy đoán ra phương pháp tạo hóa, thành tựu đại nguyện ngàn vạn tiểu thiên thế giới.
Đường Tam Táng hiểu ra tới đây, khóe miệng hơi cong, không khỏi khinh thường ba vị Chí Thánh.
Ba vị Thánh Nhân ở trên cao có thủ đoạn còn hơi non nớt. Thậm chí còn thả ra quyền hành, lấy căn nguyên trả giá, muốn tạo ra một vị Thánh Nhân. Mà chỉ dựa vào ba con yêu tu không nên thân khống chế vị Thánh Nhân này?
Đường Tam Táng cười lạnh. Xem ra hiện giờ ba vị Thánh Nhân không trải qua sóng to gió lớn, không biết xã hội hiểm ác.
Bọn họ lại ngây thơ tới nông nỗi như thế? Thật sự cho rằng tạo ra Thánh Nhân sẽ thật sự giống như bọn họ mong muốn? Ngây thơ nhường ra lực lượng căn nguyên của mình chỉ để diễn vở kịch như vậy? Đầu óc của ba vị Thánh Nhân này phát triển kiểu gì vậy?
Nếu đặt ở thời đại của mình cái thì ba tên ngu này, chỉ sợ đã chết từ sớm.
Nhân gian này là sân nhà của Trọng Minh hắn, mà hắn đã từng bày ra quân cờ này, bây giờ vừa lúc dùng trên người mình.
Đã từng Trọng Minh, bây giờ là Đường Tam Táng.
Mượn lần kịch Tây Du này cũng đủ khiến mình đứng ở đỉnh cao.
Chỉ cần Đường Tam Táng nguyện ý, cách mặt đất thành Thánh chỉ ở trước mắt.
Từ đây Thánh Nhân trên thế giới sẽ nhiều ra một vị, cũng hoàn toàn viết lại cục diện của thế giới này.
Đáng tiếc, trên thế giới này đã không có người để ta muốn bảo vệ.
Đường Tam Táng than nhẹ, việc thành Thánh mê hoặc lớn như vậy, ở trong mắt hắn lại giống như râu ria.
Những gương mặt mà hắn quen thuộc, bây giờ đã biến mất trên thế giới này, Đường Tam Táng cảm thấy thế giới này đã mất đi ý nghĩa với mình.
Có thành Thánh hay không thánh, đối với hắn, đã không có sức hấp dẫn nữa rồi.
Thời đại mới tinh này đã không có chỗ cho con thuyền gỗ cũ xưa như hắn.
Đường Tam Táng nhìn Tạ Tân Tri, nhẹ giọng nói: “Đưa đồ vật cho ta đi!”
Tạ Tân Tri gật đầu, quần áo đỏ tung bay dưới, một ngọn gió dừng trước mặt Đường Tam Táng.
“Thành Thánh không tốt sao? Sao phải làm tới mức này? Sau khi thành Thánh cũng sẽ có biện pháp phải không?” Tạ Tân Tri hỏi.
Tạ Tân Tri không hiểu người trước mắt nghĩ thế nào, chỉ cần hắn nguyện ý, thế giới này nháy mắt sẽ nhiều ra một vị chủ nhân mới.
Mà dựa vào kiếp trước kiếp này của vị này, thành tựu thánh nhân mạnh nhất cũng không phải là vấn đề.
Nhưng hắn lại muốn từ bỏ, chỉ vì hoàn thành một lời cầu xin?
“Vậy ngươi cũng không xem ba tiểu tử kia có biện pháp gì sao? Có thể nghĩ ra biện pháp tiểu thiên thế giới này, sợ không phải đã là cực hạn của ba thằng ngốc kia, chuyện này không phải thành Thánh là có thể giải quyết.” Đường Tam Táng trầm giọng nói.
Tạ Tân Tri nhìn Đường Tam Táng, im lặng, rồi sau đó nói: “Tuy rằng không biết cơn gió này đại biểu cho cái gì, nhưng lúc trước khi ngươi cho ta, ta lại có thể cảm nhận được rất quen thuộc từ phía trên.”
Ngọn gió trên tay di chuyển tỏa ra hơi thở quen thuộc cũng khiến Đường Tam Táng cảm thấy hoảng hốt.
Trong đầu Đường Tam Táng xuất hiện một bóng người, hắn là kiếm tiên mặc áo trắng, tính tình thoải mái, tiêu dao.
Ngày đó Thiên Bảng xuất hiện, sau khi hắn đấu một trận ngắn ngủi với vị kiếm tiên này thì vị này tới tìm hắn, hắn không ngờ, vị kiếm tiên này lấy một sợi tàn hồn tùy ý xuất hiện trước mặt mình. Hắn không sợ mình tiêu diệt một sợi tàn hồn còn sót lại này sao?
Vốn nghĩ kiếm tiên đã chém 36 vị tiên sẽ rất kiêu ngạo, chỉ đứng ở đó cũng khiến Trọng Minh sớm đã thành tựu Ma Tôn chi vị cảm thấy rất áp lực. Nhưng khi vừa gặp thì kiếm tiên đã quỳ gối trên mặt đất, dập đầu chào hỏi.
Vị đại tu sĩ đã từng mạnh nhất thế giới này, vị kiếm tiên có hành động chém tiên vĩ đại, bây giờ lại quỳ gối trước mặt mình khiến Trọng Minh cảm thấy không chân thật.
Trọng Minh lại không dám nhận lễ lớn này, nghiêng cơ thể tránh kiếm tiên áo trắng bái, ngay sau đó nửa quỳ trên mặt đất đáp lễ, mới tò mò hỏi: “Ngài muốn làm gì?”
Kiếm Tiên áo trắng dập đầu nhẹ giọng nói: “Xin ngài giúp hắn một tay.”
“Giúp hắn? Vì sao?”
“Dựa theo tính cách của hắn, chắc chắn sẽ vì thế giới này mà không có kết cục tốt, nhưng hắn không thể đến mức làm tới chết mà sau lưng không có một ai?”
Nhìn kiếm tiên thành khẩn cầu xin, Trọng Minh không do dự đáp ứng.
Sau khi hắn đáp ứng, kiếm tiên cũng giống như hoàn thành sứ mệnh của hắn trên thế giới này, cảm thấy mỹ mãn biến mất.
Mà Trọng Minh bình tĩnh ngồi trên vương tọa, bởi vì đáp ứng lời thỉnh cầu của kiếm tiên, đó là điều kiện để hắn có thể trở thành Ma Tôn.
Lúc trước, sau khi hắn chém tiên, thay thế tiên trở thành Thiên Đạo, một luồng lực lượng “Tử” cuồn cuộn cứu thần hồn hắn từ trong nhân gian ra.
Vị Đạo Tổ đứng ở chung cực lấy cái giá giúp hắn trở thành Ma Tôn chỉ vì chờ đợi một lời nhờ hắn giúp đỡ. Khi Lý Thái Bạch quỳ gối trước mặt hắn, Trọng Minh mới biết, chuyện nhờ vả này cũng tới lúc thực hiện rồi.
Hắn rốt cuộc là ai, vì sao có thể được hai vị tồn tại tối cao, không tiếc bày kế hoạch tới bây giờ?
Lúc này Đường Tam Táng không biết, nhưng trong lòng biết rõ, người mà mình quên, chỉ sợ cũng bị toàn bộ thế giới quên.
Nhưng Đường Tam Táng có thể tin tưởng, ngọn gió trong tay mình là bằng chứng khiến vị kiếm tiên kia lần đầu tiên quỳ gối cầu người khác. Cũng là người mà Đạo Tổ và kiếm tiên muốn cứu vớt.
Mà hắn cũng không quên khi mình giãy giụa trong thời gian sông dài đã từng mượn ngọn gió này cất giữ kí ức ở nhân gian này. Vì vậy, hắn có thể mượn kịch Tây Du lần này để hoàn thành việc mà một vị đại tu sĩ khác nhờ vả.
Mỗi thế hệ người đều có sứ mệnh của mình, chuyện hắn muốn làm đã làm xong, bây giờ chỉ là nhận lời nhờ vả thì phải hoàn thành thôi.
Đường Tam Táng không suy nghĩ chuyện cũ nữa, nhìn Tạ Tân Tri nhẹ giọng nói: “Ta sẽ đưa ngươi một món quà lớn để trả công ngươi đã giữ lại kí ức cho ta, ngươi về đi, ba tiểu tử kia sẽ nghi ngờ.”
Tạ Tân Tri nhìn thoáng qua Đường Tam Táng, gật đầu, biến mất, Thiên Phạt Chi Nhãn ngưng tụ trên không trung cũng chậm rãi biến mất.
Đường Tam Táng nhìn áo tăng trên người mình, nhớ tới ba sư đệ không nên thân của mình. Rõ ràng chỉ cần theo sau lưng mình là được, cố tình phải vì thế giới này bổ sung 800 cửa bên. Hai người hợp đạo, một người thành Phật, Thanh Vân thất tử đời thứ nhất trong nháy mắt mất đi ba người.
Mình làm Đại sư huynh cũng rất thất bại
“Đại sư huynh!”
“Đại sư huynh!”
“Đại sư huynh!”
Từng giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Đường Tam Táng. Những tháng ngày tốt đẹp giống như mới còn hôm qua nhưng trước mắt lại đã sớm thành cảnh còn người mất.
Đôi mắt Đường Tam Táng đôi mắt hơi ướt át, nhưng trong nháy mắt bị Đường Tam Táng che giấu.
“Thật sự không hiểu, Phật có cái gì để niệm chứ?” Đường Tam Táng lẩm bẩm, chắp tay tay trước ngực.
Vị đại tu sĩ là Ma Tôn của đời trước, lúc này là người ứng kiếp đi về phía Tây, lần đầu tiên nhẹ giọng đứng đắn tụng: “A Di Đà Phật!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận