Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 442: Giải tán?

Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương, yết hầu khẽ động, cúi đầu, cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, trong lúc nhất thời hắn không nhớ nổi đã thấy ở đâu.
Mặc dù âu Dương nói sẽ nghĩ biện pháp cho mình, nhưng Bạch Phi Vũ biết rất rõ trạng thái hiện giờ của mình như thế nào.
Bản mệnh kiếm bị gãy, cũng chỉ là không đi được trên con đường kiếm tu.
Đạo cơ bị hủy lại đại biểu cho mình từ nay về sau không có cách nào tu đạo nữa!
Về cơ bản là hai thứ này có sự khác biệt.
Bạch Phi Vũ than thở trong lòng, nếu như lúc ấy mình có thể nghĩ lại một chút, mình chứng kiến đạo đi xuống đến cuối cùng sẽ có hậu quả gì, liệu mình có thể cẩn thận hơn một chút hay không.
Câu trả lời là không!
Mình là Lý Thái Bạch chuyển thế, kiếp trước đã bước vào cái gọi là cảnh giới tiên nhân từ lâu, mình đã tự tin đặt chân đến đỉnh phong ở kiếp trước, cho nên cũng không cảm thấy có khó khăn gì mà mình không thể vượt qua.
Nhưng đến khi mình thực sự đi làm, Bạch Phi Vũ mới biết được, cái gọi là Phong Thần khó khăn đến mức nào!
Hơn nữa còn muốn phong tiên nhân đã từng ngồi ngay ngắn trên trời cao làm thần!
Mặc dù chân linh bị mình chém xuống từ trong đạo, nhưng tiên nhân dù sao cũng là tiên nhân, đối với đạo mà mình lĩnh ngộ sâu sắc, không thua gì mình là Kiếm tiên kiếp trước.
Mình dựa theo nơi trảm tiên kiếp trước, tìm được chân linh của ba vị tiên nhân:
“Khí, Pháp, Thuật.”
Nhưng không nghĩ đến ba vị tiên nhân này lại dùng đạo của bản thân để đồng hóa mình!
Khi bị đạo đồng hóa, đạo cao hơn pháp tắc, thậm chí ngay cả bản thân Bạch Phi Vũ cũng không phát hiện ra.
Mỗi khi sử dụng sức mạnh của tiên nhân, Bạch Phi Vũ sẽ bị đồng hóa sâu thêm một phần.
Nếu không phải mình phát hiện kịp thời, tự trảm đạo cơ, thì e rằng mình đã sớm biến thành con rối cho tiên nhân hàng thế!
Nhớ tới ngày đó mình để cưỡng ép chân linh tiên nhân mới tìm được trên Phong Thần bảo thư.
Không tiếc đồng thời mượn lực lượng của ba vị tiên nhân để hàng phục “Yêu tổ” vị tiên nhân có thực lực siêu nhiên trong các vị tiên nhân!
Mình vốn đã sắp thành công nhưng lại bị ba chân linh tiên nhân cắn trả, nếu không phải tâm trí của mình kiên định, thì sợ rằng đã bị ba loại đạo đồng hóa thành ba con rối chân linh ngay tại chỗ!
Chính lúc đó, mình không chỉ tự trảm đạo cơ, mà còn bị ảnh hưởng lỡ tay giết chết Khương Tiểu Đồng luôn đi theo mình như kẻ bám đuôi.
Không chỉ đánh mất Phong Thần bảo thư, để cho ba con chân linh chạy trốn, Lượng Thiên xích cũng bị Yêu tổ cuốn đi, kiếm tâm của mình bị che khuất, lại lỡ tay giết chết Khương Tiểu Đồng.
Tạo thành tất cả những hậu quả này đều là bắt nguồn từ sự tự tin của mình đối với mình, à không, là tự phụ!
Tự nhận là trên thế giới này không có quy củ nào mà mình không biết, thậm chí còn buông ra lời nói hùng hồn, muốn lập quy củ cho thiên địa.
Mình đã mất đi lòng kính sợ đối với thiên địa và cũng mất đi sự theo đuổi thuần túy nhất đố
với đạo của mình.
“Bốp!”
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, mặt Bạch Phi Vũ sưng đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.
Bạch Phi Vũ che mặt, kinh ngạc nhìn âu Dương hỏi: “Ta rất tỉnh táo, đại sư huynh, ngươi đánh ta làm gì?”
“Mặt của Tiểu Bạch này đánh không được thuận tay bằng Trường Sinh, kém xa lão nhị!” âu Dương yên lặng làm một kiểm tra đánh giá ở trong lòng.
Nếu bàn về tát ai thuận tay nhất, thì thứ tự chính xác trên Tiểu Sơn phong chính là
Lãnh Thanh Tùng > Trần Trường Sinh > Bạch Phi Vũ.
Quả nhiên vẫn là đánh thằng nhóc tự tay mình nuôi lớn thuận tay hơn.
âu Dương vừa nghĩ, vừa xấu hổ cười nói: “Ta thấy ngươi vẫn ngây người, còn tưởng rằng ngươi tẩu hỏa nhập ma chứ!”
Cái tát này cũng đánh Bạch Phi Vũ từ trong thất bại phục hồi lại tinh thần, không chút để ý cười nói: “Cũng nên đánh, ta có lỗi!”
Thành khẩn tìm đánh như vậy, ngược lại khiến âu Dương có chút ngượng ngùng.
Thúc giục Bạch Phi Vũ rời giường, âu Dương dẫn theo Bạch Phi Vũ đi tới trong sân.
Tiếng đập búa leng keng cạch cạch có tiết tấu vang lên.
Lãnh Thanh Tùng để trần cánh tay, đang cẩn thận tỉ mỉ gõ đinh trên nóc nhà mình.
Trong phòng bếp bốc lên từng làn khói bếp, nghi ngút khói.
Tất cả dường như đã trở lại, nhưng lại giống như tất cả đều có chút khác.
Bạch Phi Vũ ngẩng đầu nhìn lại, trên cành cây mà mình thường đứng có một thanh niên mặc áo đạo màu xanh lam đang ngồi xếp bằng trên đó.
“Người nọ là tu sĩ đã từng gặp ở trong phần mộ của mình? Triệu Tiền Tôn?” Bạch Phi Vũ nhìn thanh niên, suy nghĩ một chút liền nhớ tới tên của tu sĩ.
Trong lòng dâng lên một tia bất mãn, trên Tiểu Sơn phong có ai không biết, vị trí trên ngọn cây này là của mình?
“Đồ Đồ còn chưa tỉnh, nếu Đồ Đồ tỉnh lại, trong sân sẽ náo nhiệt hơn một chút!” âu Dương nhìn Tịnh Tử và Lông Bông đang ngồi xổm ở cửa phòng bếp, có chút cảm thán.
Bạch Phi Vũ cũng nhận ra bây giờ Tiểu Sơn phong không nhộn nhịp như ngày xưa, ngược lại có thêm một cảm giác ngột ngạt.
Lãnh Thanh Tùng vung búa có chút uể oải, trong làn khói bếp có mùi khét.
Xem ra không chỉ mình, mà trong lòng hai người còn lại cũng có tâm sự!
Bạch Phi Vũ đưa mắt nhìn sang một góc khác của sân và nhìn thấy một con gà trống to lớn tóc bổ luống đang giơ một cánh lên, co quắp luyện tập bộ pháp kỳ lạ.
Thoạt nhìn rất trừu tượng.
“Ách… Đó là?” Bạch Phi Vũ có chút không xác định, chỉ vào gà trống lớn trong góc mà hỏi.
“Ngươi sẽ không bị đánh mất trí nhớ chứ? Ngay cả Điêu Mao ngươi cũng không nhận ra?” âu Dương tò mò nhìn Bạch Phi Vũ.
Mẹ nó, Điêu Mao!
Lúc Điêu Mao rời khỏi mình thì vẫn chỉ là một con chim xanh to bằng bàn tay, hiện tại bộ dạng ngây ngốc cao hơn hai thước này, làm sao cũng không liên hệ được với Điêu Mao chứ?
âu Dương lại làm như thật nói: “Ngươi là không biết, sau khi Điêu Mao lĩnh ngộ được Khôn Vũ kiệt xuất thiên hạ, đang sáng tạo bí chế quyền pháp độc đáo thuộc về mình, nói không chừng có hi vọng trở thành tông sư một phái!”
Chuyện mất mặt như vậy, cũng đừng lấy ra làm xấu mặt chứ!
Bạch Phi Vũ mặt không chút thay đổi nhìn con chim xanh chỉ to bằng bàn tay, muốn dùng vũ lực dẫn dắt nó trở lại chính đạo, suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy có lẽ bây giờ mình cũng không đánh lại được một con chim.
Chỉ cần ở bên cạnh đại sư huynh lâu ngày thì thứ gì cũng sẽ trở nên kỳ quái!
Bạch Phi Vũ thầm phỉ nhổ trong lòng, Trần Trường Sinh lại bưng bàn ăn đi ra.
Sau khi đặt mấy đĩa thức ăn trên bàn đá, hắn quay ra gọi âu Dương: “Đại sư huynh, ăn cơm!”
“Đi thôi, trời đất bao la, ăn cơm là quan trọng nhất!” âu Dương kéo Bạch Phi Vũ đi về phía bàn đá.
Bốn món mặn một món canh như thường ngày, nhưng mấy người ăn vô cùng trầm lắng.
Ba nghịch tử ai ăn nấy, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Chỉ có trong mắt Tịnh Tử đang lởn vởn quanh bàn ăn lóe lên ánh sáng như tìm được bảo vật.
âu Dương và nửa chén cơm, nhìn bầu không khí trầm lặng của ba người, thở dài một hơi nói: “Các ngươi như vậy là không được!”
Ba nghịch tử đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía âu Dương, âu Dương buông bát đũa xuống, nói: “Không bằng chúng ta giải tán thôi?”
“???”
Trong mắt ba nghịch tử hiện lên một tia kinh ngạc, âu Dương cười ha ha, cúi đầu nhìn ba nghịch tử, nhẹ giọng nói:
“Đùa các ngươi thôi, nhưng tất cả đều nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, không bằng các ngươi đi ra ngoài xem thử? Mỗi người chọn phương hướng xuống núi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận