Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 134: Mở khóa trò chơi

Đứng lên một lần nữa, trên mặt âu Dương có nhiều thêm một tia hiểu rõ, đại khái nơi này là một không gian lưu giữ.
Lưu giữ lại một thời điểm ở thời thượng cổ, mà mình thì có thể làm khán giả để quan sát tất cả chuyện này.
âu Dương ôm hai tay lại ở trước người, lẳng lặng nhìn mọi thứ trước mắt, hắn giống như một người lạc vào cảnh giới kỳ lạ khi đứng xem một cảnh phim 5D.
Vô số người ngồi xếp bằng xung quanh tảng đá lớn, phía trên tảng đá lớn có hai vị tiên nhân, còn có âu Dã Tử đang kích động đến run rẩy đứng ở nơi đó.
"Hóa ra từ nhỏ tiểu tử này đã không có chí khí gì, được gọi tên thôi cũng có thể kích động đến run rẩy?" âu Dương bĩu môi nhìn thoáng qua âu Dã Tử, nhất thời cảm thấy buồn nôn.
Hai lão nhân liếc mắt nhìn nhau, một lão nhân dáng người gầy gò trong đó nhìn về phía thân thể vẫn còn đang khẽ run rẩy của âu Dã Tử mà nói: "âu Dã Tử, đi Triều Ca, tìm đến vị kiếm tiên hàng thế kia rồi trở thành vỏ kiếm của hắn, nếu như không thể thì bẻ gãy thanh kiếm đó!"
"Tuân theo pháp chỉ của tiên nhân!" âu Dã Tử cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, hôn lên mặt đất trước mặt mình.
Có thể đạt được ý chỉ của tiên nhân, ngay cả bùn đất trên mặt đất cũng mang theo vị ngọt.
Khi đứng lên lần nữa, tiên nhân vẫn ngồi phía trên tảng đá lớn đã biến mất không thấy đâu, mà ánh mắt ghen ghét gần như ngưng tụ thành thực chất được ném tới từ bốn phía khiến âu Dã Tử không tự chủ được mà ưỡn thẳng sống lưng.
"Tuân theo pháp chỉ của tiên nhân, ta sẽ trở thành vỏ kiếm của kiếm tiên, mọi tộc đúc kiếm sẽ lấy mệnh lệnh của ta làm hàng đầu! Kẻ vi phạm, chém!" âu Dã Tử vận khí trong đan điền mà quát lớn.
Giọng nói của hắn nghiêm túc trang trọng, hoàn toàn như là một người khác với hình thái run rẩy vừa rồi.
Mà mọi người xung quanh ngồi ngay ngắn phía trên bồ đoàn, trên mặt không có chút phản kháng nào mà cúi đầu quỳ lễ với âu Dã Tử.
Sau khi tiên nhân nói ra, âu Dã Tử chính là người phát ngôn của tiên nhân, mỗi lời nói cử chỉ của hắn đều đại biểu cho ý chỉ của tiên nhân!
Trong lòng chỉ có sự cuồng nhiệt tín ngưỡng tiên nhân nên bọn họ thậm chí còn cho rằng tất cả những chuyện này đều là đạo lý phải làm, mà chắc chắn rằng âu Dã Tử có thiên phú vô cùng đặc thù nên mới có thể nhận được sự ưu ái của tiên nhân!
Lúc này âu Dương mới hiểu được, hóa ra người gọi là bạn thân của Tiểu Bạch kiếp trước lại là một quân cờ trong tay tiên nhân!
Hóa ra chỉ là vì để kiềm chế sự phát triển của Tiểu Bạch, thậm chí khi không khống chế được Tiểu Bạch thì đâm một dao sau lưng!
Vậy mà dưới loại tình trạng này Tiểu Bạch vẫn có thể trở thành kiếm tiên, chém hết tiên nhân trong thiên hạ?
Góc nhìn trước mắt âu Dương đột nhiên bắt đầu biến đổi, có một cái lò lửa thật lớn xuất hiện ở trước mặt hắn.
âu Dã Tử đang lớn tiếng ồn ào cái gì đó, còn đang chỉ huy tộc nhân đúc cái gì đó.
Mà âu Dã Tử thì nhìn một cái vỏ kiếm đang thành hình trong lò lửa đến không chớp mắt.
"Cần có vỏ kiếm bao lấy lưỡi kiếm, đến cả kiếm đạo cũng phải có vỏ kiếm, chỉ cần ta có thể trở thành bằng hữu của hắn, sau đó tùy thời chuẩn bị động thủ, nhất định có thể trợ giúp tiên nhân giết chết kiếm tiên có sự tồn tại uy hiếp đến tiên nhân!" Giọng nói của âu Dã Tử truyền đến bên tai âu Dương.
Những lời này cũng không phải từ trong miệng âu Dã Tử nói ra, mà là ý nghĩ trong lòng của âu Dã Tử!
âu Dương kinh dị phát hiện mình lại có thể nghe được tiếng lòng của âu Dã Tử!
"Muốn tạo vỏ kiếm kiềm kẹp phối kiếm của Tiểu Bạch, đến cả kiếm đạo của Tiểu Bạch cũng bị kiềm hãm lại sao? Hai dây xích chó này thật đúng là quá kiên cố rồi!" âu Dương thầm nghĩ mà thở dài.
Hình ảnh lại chuyển, âu Dã Tử đang cười ngây ngô xuất hiện ở bên cạnh Lý Thái Bạch, kiếp trước của Bạch Phi Vũ, hắn không nói cái gì, chỉ là khi Lý Thái Bạch cần cái gì, âu Dã Tử đều sẽ đưa tận tay Lý Thái Bạch.
Lấy nước, nấu cơm, giặt quần áo, đánh xe, bồi luyện kiếm.
Hắn giống như bảo mẫu siêu cấp hai tư trên bảy, làm tất cả mọi chuyện cùng với Lý Thái Bạch.
Mà Lý Thái Bạch cũng dần dẫn bắt đầu ỷ lại vào vị bằng hữu âu Dã Tử tựa như tri kỷ này.
Dường như bất kỳ tâm sự nào của mình đều có thể bị âu Dã Tử nhìn thấu, mà âu Dã Tử luôn có thể xuất hiện đầu tiên, vừa vặn đảm đương là cái thùng phát tiết của mình.
Ngay từ đầu đánh không đáp trả, mắng không cãi lại, đến cuối cùng kết bạn đồng hành, hai người như hình với bóng.
Thoáng một cái đã trôi qua mười mấy năm, mà mười mấy năm này giống như một đoạn phim không ngừng hiện lên trước mặt âu Dương.
"Ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm như vậy chỉ vì một câu nói của tiên nhân, âu Dã Tử này có thể thành công quả thực cũng có bản lĩnh của hắn!" âu Dương nhìn một màn trước mặt mà không khỏi cảm thán.
Hình ảnh trong đoạn phim cũng dần dần chậm lại!
Mà ở trong hình ảnh, Lý Thái Bạch có thiên phú kinh diễm đang không ngừng du lịch Chí Hồng, dường như hắn đã bắt đầu hiểu được đạo của mình.
Hắn thấy các tiên nhân ngồi ngay ngắn trên trời cao, tùy ý an bài sinh tử của người trần.
Cũng thấy được người trần vì muốn chiếm được mắt xanh của các tiên nhân mà không tiếc cửa nát nhà tan, vợ cách con rời.
Toàn bộ thế giới đều đặt dưới sự đàn áp khủng bố của các tiên nhân.
Mà người trần lại không thể tự hiểu, họ giống như con heo bị tiên nhân nuôi nhốt, thậm chí còn ngu muội cho rằng tất cả những gì mình làm đều là đúng!
Lý Thái Bạch đã ngộ ra, hắn hiểu được mình muốn làm cái gì!
Hắn muốn sáng tạo ra một thế giới không có tiên nhân cho người trần!
Để cho từ nay về sau, trên đầu người trần sẽ không còn treo một thanh kiếm sắc bén, lúc nào cũng phải lo lắng chính mình có thể chết đi.
Để cho người trần có quyền lựa chọn của mình, cũng để cho tiên nhân không can thiệp vào thế giới này nữa!
Cuối cùng Lý Thái Bạch đã ra tay, hắn rút kiếm khiêu chiến với tiên nhân trên trời.
Ta sẽ vì kiếm, vì thiên hạ mà vạch ra một đường sinh cơ!
Mà trong thời khắc Lý Thái Bạch ra tay, âu Dã Tử cũng ra tay.
Trong mấy chục năm ở chung sớm chiều, âu Dã Tử thật sự đã hiểu quá rõ kiếm đạo của Lý Thái Bạch.
Bất kể là Thanh Liên kiếm quyết, hay là phần Vô Cấu kiếm tâm kia của Lý Thái Bạch, âu Dã Tử biết rõ mọi khuyết điểm của Lý Thái Bạch.
Trong ánh mắt không thể tin được của Lý Thái Bạch, âu Dã Tử vẫn luôn ở bên cạnh hắn lại dùng một cái vỏ kiếm thu phục kiếm của mình!
Mà âu Dã Tử thì đứng ở trước mặt Lý Thái Bạch, tự vẫn ở trước mặt Lý Thái Bạch, đồng thời hóa thành một chú nguyền bằng máu ô nhiễm phần Vô Cấu kiếm tâm kia của Lý Thái Bạch!
Lý Thái Bạch còn chưa kịp rút kiếm với tiên nhân mà đã bị tiên nhân bố trí quân cờ làm tổn thương bảy phần thực lực.
Ở dưới uy áp cuồn cuộn của tiên nhân, Lý Thái Bạch vốn nên trở thành kiếm tiên chém hết tiên nhân trong thiên hạ đã thành người chết đạo tiêu ở trước mặt âu Dương, hoàn toàn không còn tồn tại!
âu Dương nhìn cảnh cuối cùng, cảnh Lý Thái Bạch chết mà không khỏi cau mày.
Cái này không đúng!
Cái này hoàn toàn không khớp với bí sử thời thượng cổ mà mình biết!
Chưởng giáo nhà mình rõ ràng đã nói qua, kiếp trước của Tiểu Bạch chính là kẻ chém hết tiên nhân trong thiên hạ, cuối cùng mới gặp cảnh người chết đạo tan!
Tại sao hình ảnh phát ra ở trước mắt mình lại là Tiểu Bạch chưa kịp trảm tiên, thậm chí vừa mới chuẩn bị khiêu chiến BOSS thì đã bị đồng đội đâm sau lưng mà bỏ mình?
Trong này có phân đoạn nào xảy ra vấn đề?
Xung quanh âu Dương dần tối sầm lại, mọi thứ ở đây đều bị bóng tối vô tận nuốt chửng gần như không còn gì.
Đột nhiên, một cái khung màu vàng sáng lên trước mặt âu Dương, hệ thống phế vật hồi lâu không thấy giờ lại sáng lên một cái bảng:
[Mở khóa trò chơi phụ trợ cảm tình: "Ta là bằng hữu tốt của Kiếm tiên"
Nội dung nhiệm vụ: Trở thành bạn thân của Lý Thái Bạch.
Phần thưởng nhiệm vụ: không có
Điều kiện mở khóa nhiệm vụ: 50 năm tuổi thọ (Kí chủ có thọ nguyên 150 năm, chỉ còn lại 132 năm!]
Mở trò chơi ra hay không?
âu Dương nhìn bảng nhiệm vụ trước mắt mà suy tư một chút, khi trong lòng đã có đáp án thì khóe miệng hơi nhếch lên.
Kiếm tiên thượng cổ thì đáng chảnh sao?
Tiểu Bạch ngốc bạch ngọt này kiếp trước không có ta thì sẽ bị đâm sau lưng?
Thật là phế vật mà!
âu Dương không có chút do dự mà mở miệng nói: "Mở khóa!"

Đến lượt cao thủ ta phô bày kỹ thuật rồi thưa quý khán giả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận