Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 252: Nếu không ngươi để ta giết thử?

Nghe được câu hỏi rất không lễ phép này của âu Dương, trong con ngươi của Tuệ Trí hiện lên gợn sóng không sợ hãi mà thấp giọng nói ra:
"Thí chủ có thể không hiểu, nhưng đích thật là tiểu tăng tự giết chính mình!"
Nói xong câu đó, trên khuôn mặt của Tuệ Trí càng thêm đau khổ, là đau khổ đối với chính mình đã chết của bây giờ lại hình như đối với chính mình còn sống ngoài kia.
"Ta hiểu!" âu Dương nghe Tuệ Trí nói như vậy, hắn chẳng những không có không hiểu mà còn đồng ý.
Loại thái độ này của âu Dương ngược lại làm cho Tuệ Trí hơi ngạc nhiên.
Bắt đầu từ lần đầu tiên mình gặp tên tu sĩ Thanh Vân tông ở trước mắt này, hắn đã tạo cho mình một loại cảm giác rất khác.
Cho dù đó là phong cách làm việc hay vẫn là thái độ xử sự, thật sự là quá mức nhảy thoát.
Chính mình nói mình tự giết chính mình, đối phương chẳng những không cảm thấy có gì ghê gớm mà thậm chí còn làm ra vẻ cảm động lây nữa.
Thật sự là gặp quỷ!
A, cũng không phải, tới chỗ này rồi ai mà không phải quỷ chứ?
Tuệ Trí cũng không có phát hiện ra sau khi mình nhìn thấy âu Dương, cõi lòng vốn như đã chết vậy mà lại bắt đầu trở nên hoạt bát hơn.
âu Dương nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tuệ Trí, ngược lại có chút đắc ý dạt dào.
Khặc, mới mẻ làm sao!
Đầu năm nay ai mà không phải mình tự giết chính mình chứ?
Trước đây mấy ngày, mình còn đâm một kiếm giết chết chính mình ở trong giấc mơ kìa!
Mình tự giết chính mình chẳng qua là một cuộc vấn tâm để chém rụng tâm ma của chính mình, để cho mình từ biệt với chính mình của trước kia mà thôi.
"Lão Tuệ, thật là không dễ dàng, ngươi cũng đừng quá để ở trong lòng loại chuyện mình tự giết chính mình này. Bây giờ ngươi đã không mang theo gánh nặng, không ai có thể ngăn cản ngươi trở nên tốt hơn!" âu Dương vỗ vỗ lên bả vai của Tuệ Trí và an ủi với lời lẽ đầy thấm thía.
"Có dạng an ủi người như vậy sao?" Tuệ Trí cười khổ nhìn âu Dương đang cố gắng an ủi chính mình, hắn có cảm giác con hàng này giống như là đang mắng chính mình đúng hơn.
âu Dương vỗ vỗ Tuệ Trí, hắn cảm giác có chút kinh dị, vì vừa rồi khi mình nắm y phục của Tuệ Trí lên, âu Dương mới phát hiện ra Tuệ Trí ở trước mắt đây nhẹ không giống người bình thường, hắn không hề có sức nặng gì.
Mà bây giờ vỗ vào bả vai của Tuệ Trí, hắn càng thấy giống như là vỗ vào trên mặt nước vậy. Mặc dù có chút sức cản, nhưng cũng không nhiều, mình có loại ảo giác chỉ cần hơi dùng sức là có thể đập tan Tuệ Trí ở trước mặt.
Thử một chút! âu Dương càng vỗ sức lực càng lớn. Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của âu Dương, Tuệ Trí biết ngay không tốt, nên lập tức lắc mình một cái tránh né bàn tay của âu Dương.
"Thí chủ xin xuống tay lưu tình, tiểu tăng thật sự sẽ bị ngươi đập hồn phi phách tán!" Tuệ Trí không ngừng thở dài với âu Dương, trên mặt vốn đã đau khổ nay lại càng thêm đau khổ hơn.
Điều này làm cho âu Dương rất xấu hổ, trước mắt không thể sử dụng bảng hệ thống, nên mình cũng nhìn không ra đối phương đến cùng là nhân tố gì. Chẳng qua đã gặp ở chỗ này thì xem như cũng có thêm một người để làm bạn!
âu Dương nhìn trái nhìn phải, hắn liếc mắt một cái gần như là nhìn không thấy điểm cuối của biển hoa này. Những bông hoa rực rỡ nở rộ dưới bầu trời màu mờ nhạt lộ ra vẻ đặc biệt yêu dị.
Hai người có duyên gặp lại, nên đã cùng nhau kết bạn mà đi, đi trong vùng biển hoa này.
âu Dương hỏi Tuệ Trí muốn đi đến chỗ nào, Tuệ Trí tỏ vẻ không biết.
Sau khi mình tới chỗ này, mình đi đến đây theo sự chỉ dẫn ở trong lòng, ngay khi vừa đến là mình đã nhìn thấy âu Dương đang đâm vào trong biển hoa.
Mọi thứ đều là cơ duyên xảo hợp đến mức quá đáng.
âu Dương đã bị lừa qua nhiều lần bởi chính lão đầu tử nhà mình và cả chưởng giáo nữa, nên bây giờ hắn hoàn toàn không tin vào cái gọi là cơ duyên xảo hợp.
Tuệ Trí ở trước mặt đây chắc chắn phải có một chỗ nào đó đáng để chính mình chú ý, nếu không hắn cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Chẳng lẽ trùm phản diện trong nhiệm vụ hệ thống của chính mình liên quan Tuệ Trí hay sao?
Nghĩ đến nhiệm vụ hệ thống của chính mình, ánh mắt của âu Dương nhìn vào Tuệ Trí không khỏi trở nên nóng bỏng.
"Vì sao thí chủ lại nhìn ta như vậy?" Tuệ Trí bị âu Dương nhìn đến không hiểu ra sao, nên nhịn không được mà mở miệng hỏi.
âu Dương bước đến trước mặt của Tuệ Trí rồi mở miệng nói ra:
"Đại hòa thượng, Phật môn của các ngươi có phải rất chú trọng tới việc cắt thịt nuôi chim ưng gì gì đó hay không?"
Khóe miệng của Tuệ Trí giật giật và mở miệng nói ra:
"Thí chủ nói đùa, dựa vào cái gì phải cắt thịt nuôi chim ưng? Nếu thật sự có ưng yêu làm loạn, trừ ma vệ đạo mới là bổn phận chứ?"
âu Dương kinh ngạc nhìn vào Tuệ Trí. Sao vị Đại hòa thượng này lại có sát tâm nặng như vậy? Phật môn không phải thích làm nhất loại chuyện buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật hay sao?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Tiểu Mâu-Ni của Ấn Độ ở kiếp trước giống như cũng không có bất cứ kỹ năng gì nổi bật.
Các Đại hòa thượng ở chỗ này, mỗi một tên đều như Pháp Hải ở chùa Kim Sơn vậy, hơi một tí là lại vỗ chiêu Đại Uy Thiên Long.
Hàng chỗ này hơi bị bá nha!
Nhưng vị Đại hòa thượng này bỗng xuất hiện ở bên cạnh mình, chắc chắn là có lý do nào đó!
âu Dương nhìn Tuệ Trí ở trước mặt, hắn càng nhìn càng cảm thấy đối phương giống như là người thúc đẩy lần nhiệm vụ chi nhánh này của chính mình vậy.
"Ngươi cũng đã chết rồi, có để ý tới việc bị ta giết một lần nữa hay không?" âu Dương cuối cùng vẫn là nhịn không được mà đưa ra yêu cầu nho nhỏ của chính mình.
"Không được, lần này lại chết, tiểu tăng sẽ chết thật." Tuệ Trí lắc đầu từ chối và nói.
âu Dương thất vọng nhẹ gật đầu, chân còn chưa bước ra bước thứ hai vẫn là không nhịn được hỏi: "Nếu không? Thử một lần?"
Tuệ Trí một lần nữa từ chối mà không hề tỏ ra thông cảm chút nào, nhưng âu Dương không hết hi vọng thì sẽ không từ bỏ ý định, nên thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn chằm chằm vào Tuệ Trí.
Nhìn thấy âu Dương càng ngày càng nóng lòng muốn thử, đến nỗi trong mắt của hắn còn lóe lên vẻ nguy hiểm để cho Tuệ Trí có chút sợ hãi.
Vì không muốn chợt lọt vào thủ đoạn thâm độc của âu Dương, Tuệ Trí suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói ra:
"Nếu thể xác của thí chủ đã đi vào Hoàng Tuyền, không biết đến cùng là định làm chuyện gì?"
Nghe được lời này của Tuệ Trí, vẻ mặt của âu Dương tỏ ra trách trời thương dân mà mở miệng nói ra:
"Vì muôn dân, ta dứt khoát tới chỗ này giết chết vài tên ma đầu tuyệt thế để trả lại sự trong sáng cho trời đất!"
Tuệ Trí nhìn thấy vẻ mặt trách trời thương dân của âu Dương, trong lòng của hắn chửi thầm: "Ngươi không phải mới vừa rồi còn không biết chỗ này là chỗ nào sao? Loại chuyện vớ vẩn này nói ra là định lừa gạt quỷ sao? Bây giờ ta cũng xem như là quỷ? Không sao cả!"
Nghe miệng của âu Dương nói đầy lời nhảm nhí, Tuệ Trí tự nhiên là không tin, nhưng hắn cũng nghe ra từ trong những lời nói này của âu Dương đó là âu Dương tới đây chính là vì trừ quỷ. Hắn lập tức suy nghĩ một lát rồi nói ra:
"Nếu như thí chủ là vì diệt trừ một ít ma đầu, tới đây chắc là cũng không sai."
Nghe được lời này của Tuệ Trí, hai mắt của âu Dương sáng lên rồi vội vàng mở miệng hỏi: “Xin mời đại sư chỉ giáo cho?”
Ban đầu gọi Đại hòa thượng, ở giữa gọi mình lão Tuệ, nghe thấy có lợi với chính mình lại lập tức đổi giọng gọi là đại sư.
Tiểu tử ở trước mắt này thật sự là người không thấy thỏ thì không chịu thả chim ưng!
Nhưng tiếc rằng ta là thịt cá còn hắn là dao thớt.
Tuệ Trí đành phải dằn lại tính tình mà mở miệng nói ra:
"Chỗ này chính là vùng đất Cửu U, là nơi mà người chết đến, nhưng thí chủ có thể không biết, hễ người chết nào tới được nơi này thì đó chỉ có thể là đại tu sĩ!"
Nghe được lời này của Tuệ Trí, con mắt của âu Dương càng ngày càng sáng, đúng, chính là như vậy, đây chính là thứ mà hắn muốn nghe!
Dưới ánh mắt thúc giục của âu Dương, Tuệ Trí tiếp tục mở miệng nói ra:
"Chỗ này là Cửu U, nhưng lại cũng không phải là nơi mà vạn vật sinh linh đều có thể tới, mà là chỗ chỉ có thần hồn của tu sĩ phạm vào tội ác, nhân quả quấn thân, gánh vác đại nghiệp lực mới có thể đến!"
"Chỗ mà thần hồn mới có thể đến? Vậy bây giờ ngươi cũng là thần hồn sao?" âu Dương ngạc nhiên nhìn vào Tuệ Trí và hỏi.
Thần hồn chính là thứ duy nhất mà mình không có cách nào đối phó. Nó nhìn không thấy, sờ không được nên đã để cho chính mình phải chịu không ít thiệt thòi. Nhưng bây giờ Tuệ Trí lại nói với mình, chỗ này chính là chỗ mà sau khi tu sĩ chết đi thì thần hồn mới có thể đến.
Chẳng lẽ nhược điểm duy nhất của mình cũng sẽ được bù đủ ở chỗ này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận