Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 614: Song phương bày trận phía trước

Tất cả tu sĩ, thậm chí tất cả sinh linh trên thế giới này đều đang chú ý tới trận chiến tranh đoạt ngôi vị bá chủ này.
Chín thánh địa lớn giống như người nhà luôn giúp đỡ nhau nhưng bây giờ lại im lặng, muốn dùng Phật Môn thử thực lực của Thần đạo mới ra đời.
Giữa hai phe không còn sự ngăn cản nào, chín thánh địa cũng đồng ý, nên các môn phái nhỏ và tán tu cũng chỉ có thể chờ đợi kết quả của trận chiến này.
Có người vẫn tin tưởng rằng một thế lực đã từng là một trong chín thánh địa lớn sẽ có thực lực mạnh nên không thể bị thế lực vừa thành lập đánh bại.
Cho dù Thần đạo lấy tốc độ nhanh chóng thu phục mọi người nhưng vẫn có người tin tưởng chín thánh địa lớn. Dù sao thế giới này thái bình đã lâu, các sinh linh sống yên ổn nên không có ai hi vọng thế cuộc bị đánh vỡ.
Mà có không ít tu sĩ có kiến thức nhận ra Thần đạo có tiềm lực rất lớn, dù nó bị thất bại trong trận chiến này nhưng Phật Môn cũng sẽ bị thương nặng.
Hai phe đều đi theo con đường nhận tín ngưỡng của chúng sinh, bây giờ Phật Môn đi con đường cực đoan, ép buộc chúng sinh dâng tín ngưỡng. Mà Thần đạo thì đi con đường hỗ trợ lẫn nhau, có thể tin cũng có thể không tin, thần và chúng sinh cùng tồn tại.
Phật Môn ở phương tây có ba ngàn tu sĩ mạnh, sức chiến đấu còn mạnh hơn các thánh địa còn lại, hơn nữa, chỉ cần Phật quốc không bị diệt, tu sĩ không chết thì ba ngàn tu sĩ này sẽ sống mãi.
Mà Thần đạo có trăm vạn thần, dù không có nhiều tu sĩ mạnh nhưng nó có số lượng rất nhiều, hơn nữa, hình chiếu pháp thân ảo ảnh của các thần còn khó lường hơn Phật quốc của Phật môn. Bọn họ không có pháp thuật mạnh, không cần đạo vận hỗ trợ, thậm chí nếu tu vi mạnh thì có thể dùng Ngôn Xuất Pháp Tùy để thuật pháp biến mất.
Hai phe đều có những sở trường kì lạ nhưng bọn họ đều có những điểm yếu chết người.
Thần Minh Chi Chủ Bạch chủ, Vạn Phật Chi Phật Đại Minh Vương. Những đạo thống tín ngưỡng đều có một điểm giống nhau là nhất định phải có một tín ngưỡng.
Bây giờ tín ngưỡng của Phật Môn ở phương tây là Tuệ Trí. Mà tín ngưỡng của các thần là Bạch Phi Vũ.
Nếu trong hai người có một người chết đi thì thế lực của người đó cũng sẽ biến mất.
Đây là điểm yếu chết người nhưng nó cũng không phải điểm yếu.
Được tín ngưỡng giúp đỡ nên thực lực của hai người đã sớm vượt qua bình thường, họ không hề thua kém những vị tiên cũ.
Ánh sáng Phật dài vạn trượng sáng lên, ba ngàn nước Phật hội tụ ở một chỗ, tạo thành một đất nước lớn chưa từng có. Mà ở trên đất nước có ảo ảnh Phật Tổ khổng lồ đang đứng.
Ảo ảnh Phật Tổ này còn lớn hơn lúc Động Hư Tử đại náo Đại Linh Sơn Tự, thậm chí muốn treo ngược trong một thế giới khác.
Vị đại Chí Tôn này này giống như một vị thần bảo vệ đang bảo vệ vùng đất yên vui nơi cõi Phật ở phương tây.
Một đám mây lành khổng lồ dừng trước Phật Môn, Bạch Phi Vũ đặt tay lên Lượng Thiên Xích, mặt lạnh lùng nhìn Phật Môn dàn trận sẵn sàng đón quân địch.
Dù đã nghe nói bây giờ cách Phật Môn tu hành giống hệt Thần Đạo nhưng thấy Phật Môn muốn thu thập tín ngưỡng mà nuôi nhốt sinh linh ở phương tây như heo chó, biến thành máy móc để bồi dưỡng tín ngưỡng thì hắn rất tức giận.
Hèn gì chim xanh sẽ đại náo Đại Linh Sơn Tự!
Nhìn thấy Phật Môn giày xéo tín ngưỡng chi đạo như thế thì làm sao có thể không tức giận?
Đây cũng là đạo cơ bản của thần.
Người đời Phật Môn và Thần đạo tu hành giống nhau, nhưng thấy Phật Môn đối xử chúng sinh như thế, vậy thì người đời sẽ đối xử với Thần đạo như thế nào?
Đám thần phía sau Bạch Phi Vũ nhìn thấy đất nước Phật khổng lồ cũng rất tức giận.
Đây là những thứ gốc rễ để lập thân, thành đạo của bọn họ mà bị đám đầu trọc này phá hủy tới mức này nên bọn họ tức giận cảm thấy giết Phật Môn là chuyện chính xác.
Bọn họ dám so sánh Thần Đạo với đám đầu trọc này sao? Hôm nay bọn ta sẽ đánh nát đám đầu trọc này.
Mà khi nhìn thấy trăm vạn thần đứng trên đám mây lành có ánh sáng tín ngưỡng bao phủ ba ngàn tu sĩ Phật Môn vui vẻ giống như sói đói nhìn thấy thịt vậy. Bởi vì các thần đứng ở đối diện giống như những viên đan dược biết đi vậy.
Đối với phương tây cằn cỗi, đám thần tản ra ánh sáng tín ngưỡng giống như bữa ăn thịt soạn đưa tới sau bao ngày thiếu thức ăn vậy.
Bạch Phi Vũ nén giận phất tay. Sơn Thần Trương Hoằng được Bạch Phi Vũ thu phục tiến vào Phong Thần Bảo Thư sớm nhất lập tức tiến lên, ban thần dụ, để cho người ta không tự chủ được chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót nửa chữ.
Trương Hoằng cao giọng nghiêm túc nói: "Các ngươi sử dụng pháp thuật đều tà ma ngoại đạo, giết hại chúng sinh, chúng sinh phương tây bị các ngươi áp bức đã lâu! Hôm nay chúng thần giáng lâm, các ngươi nhanh chóng đền tội nhận lấy cái chết, Thần Chủ độ lượng, ngài sẽ để các ngươi luân hồi chuyển thế, nếu không, các ngươi chắc chắn sẽ hồn bay phách tán."
Trương Hoằng nói từng câu từng chữ đều có lực lượng thần thánh tản ra, sau khi hắn nói xong thì phe Thần đạo hoan hô.
Tất cả chiến tranh đều bắt nguồn từ một người nổi tiếng, bây giờ các thần chinh phạt Phật Môn là vì nghĩ Phật Môn giết hại chúng sinh nên các thần mới có thể đến đây trừng trị bọn họ.
Ba ngàn tu sĩ của Phật Môn im lặng, lạnh lùng chờ đợi Phật chủ ra lệnh, đó là tiếng kèn để bọn họ xông pha chiến đấu.
Từng tiếng Phạn vang vọng đất trời, một đóa hoa sen bảy màu bay ra từ trong đất nớc Phật, một hòa thượng trẻ tuổi mặc áo cà sa màu đỏ ngồi ngay ngắn trên hoa sen.
Khi hòa thượng xuất hiện thì ánh sáng Phật pháp giáng xuống, Huyền Hoàng chi khí bốc lên.
Không ít thần có tu vi còn thấp đã bị cảnh đẹp mê hoặc cho đến khi thần bên cạnh tát thì hắn mới tỉnh.
Vẻ mặt Tuệ Trí ngồi trên hoa sen đau khổ nhưng mang theo nét từ bi, hắn giống như một vị Phật đắc đạo, tới đây để phổ độ người đời.
Tuệ Trí khom người với Bạch Phi Vũ, tụng tên Phật nói: "Bây giờ, chắc Thần Chủ đã sớm bước vào cấp bậc kia, nếu chúng ta tranh chấp, chỉ sợ trời đất sẽ quay về hỗn độn, chi bằng chúng ta đi hỗn độn đấu một trận, ngài thấy thế nào?"
Bạch Phi Vũ hừ lạnh, đám mây lành dưới chân biến thành con nai lớn, đứng dậy bay lên, hắn nhìn chằm chằm Tuệ Trí, lạnh giọng nói: "Thân Phật tâm ma? Hòa thượng ngươi đúng là nghiệt chủng! Ban đầu ở Thanh Vân Tông, tên vô dụng Trần Trường Sinh kia nên giết ngươi mới đúng. Hắn kéo tới hôm nay, để lại cho ta phiền phức lớn như vậy."
Sắc mặt Tuệ Trí cứng đờ, đau khổ từ bi trên mặt đã biến mất lộ ra vẻ mặt vốn có trước mặt Bạch Phi Vũ.
Kim Thân cao một trượng tám sau lưng biến ra tám tay, cầm binh khí Phật môn mà Bạch Phi Vũ đeo Lượng Thiên Xích bên hông, bình tĩnh nhìn Tuệ Trí.
Trước ánh mắt chờ đợi của vô số tu sĩ, hai người biến mất khỏi thế giới trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận