Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 449: Chỗ ở cũ

"Đây là chỗ ở của Lý gia đã được truyền đời vạn năm, Lý Thái Bạch xuất thân từ Lý gia, gia tộc này đã từng được ca tụng là gia tộc lớn nhất Triều Ca, không ngờ lại hào phóng như vậy, mở cửa nhà cũ của Lý Thái Bạch cho mọi người tham quan, chỉ thu phí một khối linh thạch cực phẩm, thật sự họ rất hào phóng!" âu Dương nhìn đơn tuyên truyền, cảm thán.
Bạch Phi Vũ ở bên cạnh đã sớm nổi giận. âu Dương nói như vậy khiến Bạch Phi Vũ cảm thấy bị sỉ nhục!
Bản thân là con cháu của Kiếm tiên mà bây giờ phải mở cửa nhà cũ để kiếm thu nhập.
Chuyện này là nỗi bất hạnh của gia tộc!
Bạch Phi Vũ nhìn nơi hắn đã từng ở từ nhỏ đến khi trưởng thành, bây giờ hắn lại cần mua vé mới có thể vào vào cửa. Giống như lần trước, hắn đi tới mộ của bản thân mà còn phải được Kiếm tông đồng ý mới được!
Bạch Phi Vũ giận dữ, một luồng lửa nóng xông lên trán, tiến lên chỉ vào bảng thông báo trên cổng, muốn chửi ầm lên. Nhưng Bạch Phi Vũ có tính tình tốt sẽ không mắng chửi người khác.
Bạch Phi Vũ nhẫn nhịn cả buổi mới tức giận mắng: "Ngươi... Các ngươi... Các ngươi làm bậy!"
Hai tên kiếm tu liếc xéo nhìn Bạch Phi Vũ, khịt mũi khinh thường.
Mẹ nó, dựa vào cái gì mà tên tiểu tử không phải Luyện Khí còn đẹp hơn ta chứ?
Ghen ghét cộng khinh thường biến thành hai tiếng hừ lạnh, giống như đang nghèo túng thì đừng tới đây.
Bạch Phi Vũ bị nhìn như thế nên hắn muốn trừng phạt hai tên con cháu có mắt như mù này.
Nhưng bây giờ trong cơ thể Bạch Phi Vũ không còn chân khí nên hắn chán nản rủ hai tay xuống, yên lặng lui về.
Chẳng phải bây giờ hắn còn nghèo túng hơn con cháu sau?
âu Dương thấy Bạch Phi Vũ buồn, đi lên vỗ vai hắn, nói: "Tiểu Bạch, ta nói cho ngươi biết cách chính xác để mở cửa chỗ ở cũ của Lý Thái Bạch!"
Bạch Phi Vũ nhìn thoáng qua âu Dương, yên lặng đi sau lưng âu Dương.
âu Dương ho khan một tiếng, thẳng sống lưng đi tới trước mặt hai tên kiếm tu, nhìn bọn họ, hắng giọng nói: "Một khối linh thạch cực phẩm? Nếu để Kiếm tiên biết, còn tưởng chúng ta không trả nổi!"
Ầm!
âu Dương vung tay ném một hộp trang sức tới cạnh chân hai tên kiếm tu, nói giọng người giàu có: "Đi! Chuẩn bị cho ta hai cái kiệu mềm, tìm bốn tỷ tỷ chân dài giải thích thông tin!"
Hai kiếm tu nghe âu Dương nói vậy, vừa định tức giận, muốn dạy tên tu sĩ Trúc Cơ dám gây rối ở chỗ ở cũ của Kiếm tiên. Nhưng khi nhìn hộp trang sức, cảm thấy linh khí nồng nặc truyền ra, nhịn không được hít sâu một hơi. Bọn họ liếc nhìn nhau, đồng thời thấy đối phương kinh ngạc.
Hơi thở này là linh tủy của linh thạch cực phẩm!
Trong truyền thuyết, chỉ có chỗ sâu nhất trong mỏ linh thạch mới có linh tủy cực phẩm.
Bọn họ đã thấy rồi, trên bảo kiếm của gia chủ được khảm một khối linh tủy to bằng móng tay.
Hai tên kiếm tu nuốt nước bọt, một tên ngồi xổm xuống nhặt hộp trang sức lên. Hắn mở hé ra, nguyên khí nồng đậm phả vào mặt.
Một viên linh tủy lớn bằng trứng gà nằm ở trong.
Trong nháy mắt, kiếm tu khép hộp lại, cẩn thận nhìn âu Dương.
Có thể tiện tay đưa ra bảo vật hiếm thấy thế này thì có thể khẳng định thân phận của tên tiểu tử Trúc Cơ này không đơn giản!
Món bảo vật này không phải thứ bọn họ có thể tiếp xúc, hai kiếm tu nghiêm túc nhìn nhau, hiểu ý gật đầu.
Khi tiếp tục nhìn âu Dương thì vẻ mặt thể hiện sự nịnh nọt.
"Tiểu nhân có mắt không biết công tử, mời công tử chờ một chút, tiểu nhân đi chuẩn bị những thứ công tử yêu cầu!" Một kiếm tu cười nịnh, rồi xoay người đi.
âu Dương hơi không kiên nhẫn vung tay áo, một viên linh thạch thượng phẩm rơi vào tay đối phương, ra hiệu đối phương nhanh chóng cút.
Kiếm tu vui mừng cất linh thạch, thậm chí không tiếc vận dụng Ngũ Hành độn pháp, chạy đi ngay trước mặt âu Dương. Mà một kiếm tu khác đã thu bảng thông báo vào, đổi lại thành bảng hiệu đóng cửa.
"Công tử có thể đến tham quan, quả thực là vinh hạnh của Lý gia ta, hèn gì hôm nay ta rời giường nghe thấy hỉ thước kêu, thì ra là có quý nhân tới chơi!" Kiếm tu còn lại xoa tay nịnh nọt âu Dương.
Nói rất hay! Thưởng!
Lại thêm một khối linh thạch thượng phẩm rơi vào tay kiếm tu khiến hắn vui vẻ ra mặt.
Giống như trong một tháng ngươi thu nhập ba ngàn khối linh thạch thì có một người nào đó giàu có cho ngươi thêm ngàn khối linh thạch vậy.
Đừng nói chỉ nói hai câu dễ nghe, nếu bây người giàu có này nói hắn thích nam. Thì dù tên kiếm tu không thích nam này cũng đồng ý.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, câu nói này cũng được áp dụng ở giới Tu Hành.
Ít ra thì âu Dương đã nằm trên kiệu mềm, bên cạnh còn có bốn nữ tu ăn mặc mát mẻ, nũng nịu hô thiếu gia, đút trái cây cho hắn ăn là người cảm nhận rõ điều đó nhất.
Mà Bạch Phi Vũ đang trên kiệu khác, đen mặt nhìn nam nhân trung niên cười xán lạn đi cạnh kiệu âu Dương, gọi hắn là hiền đệ.
âu Dương trò chuyện với với nam nhân đó. Đột nhiên, âu Dương có suy nghĩ nào đó nên nói: "Lão Lý, nếu ta bỏ thêm vài linh tủy thì ngươi có thể bảo Lý Thái Bạch cảm ơn đại ca không?"
Lý Dục ngượng ngùng nói: "Hiền đệ, chuyện này hơi khó làm."
"Một cân Linh tủy!" âu Dương nhẹ nhàng nói, nhưng mang theo khí thế bá đạo nhàn nhạt.
Tỷ tỷ chân dài nắn vai cho hắn cũng nhịn không được tăng thêm lực tay.
Sắc mặt Lý Dục xoắn xuýt, dù linh tủy rất quý hiếm, nhưng cũng không thể làm mất mặt tổ tông của hắn.
Hắn là gia chủ của Lý gia thì nhất định phải giữ gìn vinh quang của tổ tông!
"Hai cân! Nếu không được thì thôi!" âu Dương tiếp tục nói.
"Đi! Tối hôm nay, ta sẽ sắp xếp người làm hình chiếu dựa theo pho tượng của tổ tiên, đừng nói cảm ơn ngài, ta để hắn nhảy một đoạn cũng được!" Lý Dục đang do dự thì kiên quyết nói.
Tổ tông đừng trách ta, không phải con cháu không kiên định, mà tổ tông trước mắt này cho ta rất nhiều tiền!
Bạch Phi Vũ thờ ơ nhìn hai người đang vui vẻ nói chuyện trước mặt, chỉ có thể than thở trong lòng: Gia môn bất hạnh!
Hắn dựa vào kiệu, có sao nói vậy, cái kiệu này rất thoải mái.
Bất hạnh thì bất hạnh đi. Gia môn của Lý Thái Bạch bất hạnh thì liên quan gì tới Bạch Phi Vũ ta?
Hai người được đưa tới chỗ ở cũ của Lý Thái Bạch, nghe nữ tu sĩ ngọt ngào giới thiệu chỗ ở cũ rất quen thuộc. Dù có thay đổi đôi chút, nhưng vẫn bảo vệ được phong cách cũ.
Bạch Phi Vũ nhìn nơi này cũng cảm thấy rất xúc động.
Đến khi hai người được đưa đến Diễn Võ trường thì không khí vốn yên tĩnh thì đã nghe thấy tiếng người náo nhiệt. Mà ở giữa Diễn Võ trường cắm một thanh kiếm làm từ đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận