Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 735: NGƯƠI SẼ KHÔNG PHẢI LÀ...

âu Dương lại mang theo âu Gia đi trên con đường bằng đao lên núi, hắn cảm thấy nếu bây giờ có người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình cũng sẽ không ngạc nhiên nữa.
Từ lúc mà hai huynh đệ nhà hắn bị một con cóc khổng lồ đưa đến nơi này, trên đường đi gặp được đủ thể loại người muôn hình muôn vẻ, thậm chí còn có mỹ nữ có sắc dục đối với mình.
Nhưng mà bọn hắn cũng không làm tổn thương mình và đệ đệ, vì thế khiến âu Dương mong chờ những người hắn sẽ gặp tiếp theo.
Nếu mỗi ngày đi tới địa phủ đều có thể gặp đủ kiểu người như thế này, âu Dương cảm thấy không cần đi đầu thai làm gì, mà ước có thể đi đến đó mười tám lần một ngày.
Con đường đi tới địa phủ thú vị chết được!
Con đường phía trước càng ngày càng dễ đi, tốc độ của âu Dương và âu Gia cũng tăng lên, khi đến gần đỉnh núi, họ nghe thấy những âm thanh đánh đập, chửi bới mơ hồ.
"Tiểu sư tỷ, ngươi để cho ta đợi ở chỗ này đi mà"
"Cút! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
"Vậy để cho ta ở đây nghỉ ngơi một chút, con đường này là do một mình ta dùng tay không bẻ thành đấy."
"Ta đếm tới ba!"
"Bốp!"
". . ."
Giọng nữ vừa dứt dưới, âm thanh trên đỉnh núi đột nhiên im lặng.
âu Dương và âu Gia liếc nhau một cái, không biết hiện tại đi lên có thích hợp hay không.
Nghe động tĩnh này, phía trên giống như đôi tình nhân trẻ đang cãi nhau.
Chờ thật lâu, âu Dương mới thận trọng mang theo âu Gia đi tới dưới đỉnh núi, lặng lẽ duỗi đầu ra ngó xem.
Lúc âu Dương vừa thò đầu ra đến, nhìn thấy vào một khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn lại hắn.
Chết tiệt!
âu Dương vội vàng lùi lại, suýt chút nữa trẹo thắt lưng.
"Huynh tính chờ tới lúc nào mới lên hả?" Ðát Kỷ nhìn bộ y phục quen thuộc trước mặt, hai mắt phủ kín một tầng sương mù, nhưng sắc mặt lại mang theo sự tức giận, mở miệng quát lớn.
"Ta đây không phải đã lớn tuổi, đi đứng không lưu loát sao?" âu Dương ngượng ngùng cười cười, kéo lấy đệ đệ nhà mình, dùng cả tay chân leo lên núi sườn núi.
"Lớn tuổi? Ta thấy là bị hồ ly tinh nào câu mất hồn phách thì có!" Nhớ tới vừa rồi cảnh Tô Linh Nhi hôn âu Dương, Ðát Kỷ nổi giận đùng đùng.
Đối mặt với Ðát Kỷ nổi giận đùng đùng mắng mỏ, âu Dương trong lúc nhất thời có chút không nghĩ ra.
Thiếu nữ trước mắt cũng giống như mình, mặc y phục màu xanh, luận tướng mạo, âu Dương đã không cách nào dùng lời nói mà hình dung được, dung mạo của nàng đẹp đến kinh ngạc.
Có vẻ đẹp đến trí mạng, để cho người ta hít thở không thông.
Nếu nói là hồ ly tinh, không phải thiếu nữ này mới giống hồ ly tinh hơn sao?
Nhìn thiếu nữ nổi giận, nếu là người bình thường, vậy bây giờ chỉ sợ xương cốt đều xốp giòn, nhưng người đẹp trước mặt thì khác, nàng nói sai cái gì chính là sai cái đó, mình chắc chắn là sai rồi.
Đáng tiếc âu Dương cũng không phải người bình thường, hắn là nam sinh cao trung mười tám tuổi ngây thơ nam cơ mà!
âu Dương nghe không hiểu nhìn thiếu nữ trước mắt hỏi: "Cô nương, ngươi biết ta?"
âu Dương hỏi câu này người đang vốn tức điên lên Đát Kỷ trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Nước mắt đang không ngừng lượn vòng, phối hợp dung mạo tuyệt mỹ, nam sinh cao trung mười tám tuổi ngây thơ có chút chịu không được.
"Sai, sai, ta sai rồi, ngươi trước tiên đừng khóc nữa! Có chuyện gì từ từ nói!" âu Dương nhìn xem Ðát Kỷ lã chã chực khóc, đầu cũng đau theo, luống cuống tay chân an ủi Ðát Kỷ.
Nhìn âu Dương tay chân vụng về an ủi mình, Ðát Kỷ không khỏi nín khóc mỉm cười.
âu Dương trước mặt nàng đã không còn ký ức về kiếp này, đây chính là do nàng cầu xin ba vị sư huynh bất tài của mình làm như vậy.
Đại sư huynh quá mệt mỏi, nếu là mang theo ký ức kiếp này và toàn bộ tội nghiệt ấy, e là cho dù chuyển thế thì cuộc sống cũng không ổn định được.
Việc duy nhất mà nàng có thể làm cho đại sư huynh chính là tìm một chỗ thế ngoại đào nguyên, để đại sư huynh không buồn không lo an ổn trải qua một đời.
Nếu có người can đảm dám có bất kỳ ý nghĩ xấu nào với đại sư huynh, Ðát Kỷ nàng tất nhiên sẽ để người này hồn phi phách tán, chết dần chết mòn trong dòng chảy thời gian!
Ðát Kỷ thu hồi tâm hồn thiếu nữ, nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt, cố gắng kiềm chế xúc động muốn bay vào ôm lấy đối phương, chớp chớp cặp mắt hoa đào mở miệng nói ra: "Ngươi chuẩn bị đầu thai sao?"
Chủ đề nói chuyện phiếm bỗng thay đồi khoảng cách lớn như vậy, âu Dương trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, thiếu nữ từ nổi giận đùng đùng đến lã chã chực khóc sau đó cho lại bình tĩnh trở lại.
Tất cả mọi chuyện diễn ra giống như chưa tới hai mươi giây nhỉ?
Quả nhiên nữ nhân đều là giỏi thay đổi, chuyên môn hại mấy người nam sinh mười tám tuổi ngây thơ như mình!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng âu Dương lại nhẹ gật đầu nói: "Đều đã chết rồi, tự nhiên muốn đi đầu thai, không thì đến nơi này làm gì?"
Ðát Kỷ nâng lên cánh tay trắng như ngó sen, chỉ vào bầu trời nói: "Bầu trời này chính là Lục Đạo Luân Hồi, kiếp sau ngươi muốn đầu thai thành cái gì?"
ây da, đầu thai còn có thể tự mình lựa chọn? Còn có loại chuyện tốt này?
âu Dương nghe thấy thiếu nữ nói vậy lập tức kích động: "Như vậy có được không? Không tốt lắm đâu nhỉ?"
"Không sao, mặc kệ là ngươi muốn làm tỷ phú hay làm quan, thậm chí làm hoàng đế đi chăng nữa, chỉ cần ngươi muốn, ta cũng có thể giúp ngươi hoàn thành. . ." Ðát Kỷ vẻ mặt kiêu ngạo nhìn âu Dương, như thể nàng là học sinh tiểu học đang khoe bài thi được một trăm điểm của mình cho một phụ huynh xem vậy.
"Ta muốn làm cái cây, có thể chứ?" âu Dương đánh gãy lời Ðát Kỷ, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Đương nhiên. . . Chờ một chút! Cây? Tại sao muốn làm cái cây?" Ðát Kỷ vừa định đáp ứng thì dừng lại khẩn cấp, ngơ ngác nhìn âu Dương.
âu Dương lại nói như đúng rồi: "Làm cây tốt bao nhiêu, đứng một lần là đứng một đời, ngước lên nhìn bầu trời đầy ánh nắng, thật sự là quá sung sướng! Đúng rồi. . ."
âu Dương do dự một lát, chỉ vào âu Gia phía sau, thận trọng hỏi: "Có thể để cho đệ đệ nhà ta đầu thai vào một gia đình tốt không? Ta không có bản lĩnh gì nhưng đệ đệ ta có thể có một gia đình tốt, hắn chắc chắn sẽ cực kỳ có bản lĩnh."
Kéo đệ đệ đang bị buộc chung một chỗ với mình, âu Gia ngốc manh nhìn âu Dương, sau đó nhìn Đát Kỷ nghiêm túc nói: “Ca ca đi chỗ nào, ta cũng đi chỗ đó!”
"Tiểu tử ngươi có tiền đồ không hả? Đi theo ta làm cái gì? Nói lung tung gì đó." âu Dương giận đến mức đánh vào đầu âu Gia mắng.
"Ca đi đâu, đệ đi đó!" Dù bị âu Dương đánh nhưng âu Gia vẫn quật cường nói.
Nhìn âu Dương đang răn dạy âu Gia, Đát Kỷ đứng đối diện đột nhiên ghen tức sự xuất hiện của tên đứng sau lưng đại sư huynh.
Rõ ràng hắn là đại sư huynh tốt nhất thiên hạ của mình!
Dựa vào cái gì tiểu tử ngốc này có thể ở bên cạnh đại sư huynh?
Ðát Kỷ chịu đựng tức giận, cau mày mở miệng nói ra: "Không được! Các ngươi không thể đi làm cây!"
"Không thể sao? Vậy thật đúng là đáng tiếc!" âu Dương có chút tiếc hận mở miệng.
Ðát Kỷ vội vàng mở nói: "Ta có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi có thể nghĩ tới, tri thức, tiền tài, quyền lực, nữ nhân… Nữ nhân thì không được!”
âu Dương nhìn Đát Kỷ đang nóng nảy trước mặt, giống như mình muốn sống cuộc sống như thế nào, thiếu nữ trước mặt đều sẽ thỏa mãn chính mình.
Đi đến trước mặt Ðát Kỷ, âu Dương lẳng lặng nhìn nàng, một tia hoảng sợ của thiếu nữ hiện rõ trong đôi mắt trong veo của nàng:
"Ngươi quan tâm ta như vậy? Ngươi. . . Ngươi sẽ không phải. . ."
Tim Đát Kỷ đập thình thịch, đối mặt với đại sư huynh ôn nhu, ấm áp trước mặt, nàng không biết nên mở miệng phản bác thế nào.
Giọng nói ôn nhuận trở nên run rẩy:
"Ngươi sẽ không phải là mẹ ta chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận