Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 477: Bù đắp thần đạo

Sáng sớm, sương sớm đọng trên cành lá, mặt trời chưa lên.
Bạch Phi Vũ đứng trên sương mù, cảm thấy hơi phức tạp đi đến bên người âu Dương.
âu Dương nửa ngủ nửa tỉnh đang đắp chăn mền, chỉ lộ ra một cái đầu, không ngừng gật đầu, hắn còn đang mộng du, Bạch Phi Vũ trừng đôi mắt đầy tơ máu đứng trước mặt hắn.
"Đại sư huynh, cái này không đúng!" Bạch Phi Vũ kích động mở miệng nói.
âu Dương đang ngủ gật nghe vậy giật cả người, ngước mắt nhìn đứa trẻ to xác trước mắt đang tức giận thì bèn mở miệng nói: "Ngươi hù chết lão tử à, định hoá vàng mã cho lão tử à!"
Bạch Phi Vũ không quan tâm đến lời oán trách của âu Dương, trong ánh mắt của hắn hơi kích động, hắn mở miệng nói: "Vì sao? Hai con người kia sao lại muốn lén lút rời đi?"
Bạch Phi Vũ đứng ở hai gian nhà tranh cũ nát kia một đêm, trong lúc nửa đêm, vậy mà hắn nhìn thấy cánh cửa hai gian nhà tranh cùng được mở ra, nữ nhân và nam nhân đã khôi phục lại tuổi trẻ cõng hành lý của mình, thừa dịp bóng đêm rời đi, không nghĩ đến ban nãy họ vẫn còn thề non hẹn biển ở trong nhà tranh.
Đi cực kỳ quả quyết, ngay cả đầu cũng chưa từng ngoảnh lại một chút, hai người đã biến mất ở trong bóng đêm.
Mà sau khi hai người đi, hai con yêu quái còn ở nhà tranh cũng không tỉnh lại, hoặc là đã sớm tỉnh lại nhưng vẫn vờ như đang ngủ.
Bạch Phi Vũ không hiểu, đến cùng là vì sao, khi có bọn họ, hai đôi vợ chồng này còn thề non hẹn biển, tình cảm vô cùng sâu sắc.
Cũng chỉ bởi vì một bình đan dược có thể giúp bọn họ phản trở lại thời trẻ, mà hai đôi vợ chồng đang ân ái liền sụp đổ?
Đây rốt cuộc là vì sao?
Không nghĩ ra, cũng không thể hiểu được, Bạch Phi Vũ đứng đến sáng sớm, hai gian nhà tranh đột nhiên dấy lên ngọn lửa, thẳng đến khi nhà tranh bị đốt thành một mảnh tro tàn, hai con yêu quái cũng không có đi ra khỏi cửa.
Lúc này Bạch Phi Vũ mới như từ trong mộng tỉnh lại, hắn lấy lại tinh thần, không kịp chờ đợi mà trở lại bên cạnh âu Dương muốn hỏi một chút xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
"Không thể một lúc lấy cả cá lẫn tay gấu, bọn họ chỉ là lựa chọn thứ quan trọng hơn mà thôi, so với tình yêu, trong mắt người bình thường, sinh mệnh có lẽ càng quý trọng hơn!" âu Dương đắp chăn lại, nói ra đáp án.
Đáp án này khiến Bạch Phi Vũ trầm mặc, nhìn trừng trừng âu Dương mở miệng hỏi: "Đại sư huynh làm như vậy là muốn nói cho ta điều gì?"
Tên nhóc này mặc dù là Bạch Liên Hoa, nhưng đầu óc lại là cực kỳ thông minh, chỉ hơi nghĩ một chút là đã biết âu Dương làm việc này đến cùng là vì sao.
âu Dương dựng thẳng thân thể, cất chăn mền vào trong không gian trữ vật, hoạt động cái cổ đau buốt một chút mới nhẹ giọng nói: "Hai người cũng không sai, bọn họ chỉ là muốn sống lâu hơn một chút, tâm tính con người vốn là như thế."
"Tâm tính con người?" Bạch Phi Vũ không rõ vì sao âu Dương đột nhiên nói đến danh từ này, nhưng lại giống như đã bắt được cái gì.
"Tâm tính con người vốn phức tạp, cũng không phân biệt đúng sai, tiên nhân ngồi ngay ngắn trên cao nhìn vạn vật như chó rơm, đây cũng là tiên tính, mà ngươi muốn phong thần, vậy thần tính lại là cái gì?" Giọng nói của âu Dương như một chiếc búa lớn hung hăng đập vào trong lòng Bạch Phi Vũ.
Thần đã xuất phát từ chúng sinh vạn vật, thần có mỗi người một vẻ, vậy đến cùng nên phân biệt sự khác nhau giữa chúng sinh và thần như thế nào!
Quy củ có rất nhiều, nhưng cũng sẽ có lỗ thủng, dù hắn có thể phong thần, nhưng cũng không thể ngăn cản thần có tư tâm!
Đây cũng là chỗ xấu mà mỗi người một vẻ mang lại.
Mà tiên thì khác biệt, thoát khỏi ba giới, không hỏi những việc trên thế gian, đây là tiên.
Nhưng thần lại xuất phát từ chúng sinh, chúng sinh cũng là thần!
Cái này cũng rất khó cam đoan thần sẽ không có suy nghĩ xấu xa gì.
Đến cuối cùng dù hắn phong thần thành công, cũng chỉ là lại một lần nữa nuôi một đám ký sinh trùng dựa vào chúng sinh để hút máu mà thôi!
Nắm thật chặt nắm đấm, Bạch Phi Vũ cảm giác được sự thất bại sâu trong nội tâm mình.
Con đường này của hắn đến cùng là đi như thế nào, mà hình như hắn đi như thế nào đều sai.
Ngay từ đầu hắn muốn phong những vị tiên vẫn lạc làm thần, nhưng lại không ngăn cản nổi lực lượng đồng hoá của tiên với hắn, thiếu chút nữa hắn đã trở thành khôi lỗi của tiên.
Mà hắn muốn từ tầng cơ sở nhất - bên trong chúng sinh để thoát thai xuất thần, từ đó cản lại sự tồn tại của tiên nhưng hắn lại luôn đi nhầm.
Một đống rối tinh rối mù trong lòng Bạch Phi Vũ khiến Bạch Phi Vũ cảm thấy thiếu tự tin, thậm chí hắn còn nghi ngờ liệu hắn có thể phong thần hay không!
"Tiểu tử ngốc này, không tự mình thử nghiệm, thì sao biết ngõ mà bản thân chui có phải là ngõ cụt hay không!" âu Dương nhìn hai mắt không có thần thái của Bạch Phi Vũ, bày ra bộ dáng quả nhiên là thế.
Chân nguyên vọt tới yết hầu, âu Dương hét to một tiếng: "Tĩnh tâm!"
Giọng nói cuốn lấy chân nguyên trực tiếp đánh bay Bạch Phi Vũ ra ngoài, dùng vật lý để đánh thức đạo tâm đang bất ổn của Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ ngã vào trong bụi cỏ cũng lấy lại được tinh thần, vừa định mở miệng, lại nhìn thấy bụi cỏ trước mặt, có một con bọ ngựa đang săn mồi một con sâu ăn lá.
Đột nhiên phúc lâm tâm chí, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, trong nháy mắt đã được Bạch Phi Vũ bắt lấy.
"Ta đã biết! Ta đã biết!" Bạch Phi Vũ kích động đứng thẳng người lên, không thèm để ý đến trên người mình đầy cỏ dại, chạy đến trước mặt âu Dương.
Đang chỉ huy Tịnh Tử nhóm lửa nấu cơm, âu Dương nhìn Bạch Phi Vũ đang gào to, tò mò mở miệng hỏi: "Ngươi biết cái gì rồi?"
"Đại sư huynh, người có nhân tính, yêu có yêu tính, thần tất nhiên cũng có thần tính!" Bạch Phi Vũ chăm chú mở miệng nói.
"Ta đây không phải mới vừa nói sao?" âu Dương nhếch miệng, tiểu tử này trộm của hắn, lấy ý nghĩ của hắn!
Bạch Phi Vũ lại lắc đầu mở miệng nói: "Không đúng, thần đến từ chúng sinh, lại khác chúng sinh, thần có thần tính chính là sự đối đãi công bằng với chúng sinh!"
Giảng đạo lý của thế gian này cho chúng sinh nghe.
Vậy Bạch Phi Vũ ta phong thần, chính là công chính dựa vào đạo lý của thế gian này để đi làm việc!
"Vậy sao ngươi cam đoan thần từ đầu tới cuối chỉ duy trì vào thần tính mà ngươi lập ra?" âu Dương mỉm cười nhìn về phía Bạch Phi Vũ.
"Vậy vừa mới bắt đầu cần phải để thần tính khắc sâu vào trong xương cốt của bọn họ, đạo lý không làm được, vậy thì để cho thần minh trở thành đạo lý!"
Bạch Phi Vũ vừa trả lời, vừa duỗi ra một cái tay, trong tay hơi sáng lên một chút ánh sáng nhàn nhạt, ảo ảnh của một con sói và một con tê tê xuất hiện trên lòng bàn tay.
Chính là hai con yêu yêu linh đã chết trong trận hoả hoạn đêm qua.
"Hôm nay niệm hai con yêu các ngươi, nội tâm chân thành, ta liền lập các ngươi làm thần, một là thổ địa, hai là sơn thần, phương viên trăm dặm, chính là nơi các ngươi quản lý!" Bạch Phi Vũ nhìn chằm chằm hai con yêu linh trong lòng bàn tay.
Hai con yêu linh tỉnh tỉnh mê mê nhẹ gật đầu với Bạch Phi Vũ, cúi đầu bái tạ Bạch Phi Vũ.
Sau khi hai con yêu linh đồng ý, Bạch Phi Vũ lấy ra hai cái dây nhỏ từ Đan Điền rồi móc thành lưỡi câu, đưa đến trước mắt hai con yêu linh, hai sợi dây hóa thành câu ngọc màu vàng kim nhạt bắn về phía mi tâm hai con yêu linh.
Giữa thiên địa vang lên tiếng oanh minh bất mãn, giống như vì Bạch Phi Vũ tự tiện phong thần mà phẫn nộ.
Mặt trời còn chưa xuất hiện cơ hồ trong nháy mắt đã nhảy ra từ trong núi, thậm chí còn có cảm giác như đang gần ngay trước mắt.
âu Dương chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, mặt trời kia theo phản xạ có điều kiện run run một chút, rồi lập tức khôi phục lại bình thường.
Mà khi hai con yêu linh từ Bạch Phi Vũ trong tay bay ra, Bạch Phi Vũ có thể cảm nhận được, tất cả sự vật trong phương viên trăm dặm này, đều sinh ra một loại liên hệ khó hiểu với hắn.
Đây cũng là phong thần!
Từ trong đám chúng sinh bị uổng mạng, phong làm công chính chi thần, phá giải nỗi khổ của chúng sinh, được chúng sinh thờ phụng, rồi đến nguyện ý coi là tín ngưỡng, và cuối cùng là được thiên hạ coi là thần đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận