Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 472: âu Dương tỉnh lại

"Nước...."âu Dương nằm trên đống rơm khô suy yếu mở mắt ra, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, vô ý thức nói một tiếng.
Bờ môi đụng phải chiếc bát sứ, nước suối trong lành thấm nhuận vào yết hầu khiến tinh thần của âu Dương hơi chấn động.
Ý thức bị kéo về thân thể, chân nguyên bị thiêu đốt đau đớn bên trong thể nội mênh mông bắt đầu chậm rãi rút đi.
âu Dương ho khan một tiếng, phổi đau rát khiến âu Dương nhíu mày, hít sâu một hơi.
Mặc dù thể nội chân nguyên có rất nhiều tác dụng kì diệu nhưng tiểu tử Trường Sinh kia cuối cùng đã tạo ra tình trạng gì?
Nhiều bộ phận bị tổn thương được chuyển dời đến trên người hắn, ngay cả hắn cũng có chút không chịu nổi, tiểu tử Trường Sinh kia chả nhẽ không động não mà suy nghĩ à?
"Đại sư huynh, ngươi khá hơn chút nào không?" Giọng nói đầy quan tâm của Tiểu Bạch vang lên bên tai, đánh gãy dòng suy nghĩ của âu Dương.
âu Dương lấy lại tinh thần, gật đầu cười, cảm thấy hơi suy yếu mà mở miệng nói: "Vẫn được, không chết được."
Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương phải chịu tình trạng suy yếu quá mức như vậy, không khỏi nhíu mày mở miệng nói: "Trần Trường Sinh đã làm cái gì vậy? Vậy mà để Đại sư huynh vất vả đến nước này, nấu cơm cũng không nấu được sao?"
âu Dương hơi nhíu mày, giơ tay lên, một cái tay đập vào trán Bạch Phi Vũ, hắn hơi oán trách mở miệng nói: "Nói thế nào thì Trường Sinh cũng là Tam sư huynh của ngươi, tiểu tử ngươi có biết tôn sư trọng đạo không?"
Bạch Phi Vũ không phản đối, chỉ khẽ hừ một tiếng, xoay người đi rót cho âu Dương một chén nước.
âu Dương thừa dịp Bạch Phi Vũ đang rót nước thì quan sát tình hình bốn phía một chút.
Trong căn phòng cũ nát chất đầy củi lửa và rơm rạ, hẳn là nơi mà người dân gần đây dùng để cất giữ củi.
Hắn đang nằm trên một đống rơm rạ khô ráo, con hồ ly nhỏ đang nằm ngáy o o thỉnh thoảng còn thổi ra một ít nước mũi.
Dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng con hồ ly nhỏ này vẫn ngủ say như chết.
âu Dương cau mày, dù thiên phú chênh lệch nhưng nó cũng không thể ngủ mê man thời gian dài như vậy chứ.
Chẳng lẽ là do Cửu Vĩ thiên hồ Đồ Vân còn có nguyên nhân từ con Cửu Vĩ yêu diễm kia?
Dù sao cũng không phải người, thân là yêu, dù sao cũng chỉ có yêu là có thể hiểu rõ trên người của Hồ Đồ Đồ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
âu Dương thầm hạ quyết tâm, chờ đến khi việc bên này của tiểu Bạch xong xuôi, hắn sẽ dẫn Hồ Đồ Đồ về Vạn Yêu quốc.
Tìm vị sư nương kia của hắn, nhìn xem đến cùng là Đồ Đồ đang gặp phải chuyện gì!
Một người hai người đều không một ai khiến hắn bớt lo.
Nhìn thì giống như nhân vật chính của một thời đại, nhưng trong tương lai những nhóm con của trời này muốn rực rỡ ánh hào quang thì trên đường của họ đều sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn trắc trở.
âu Dương hơi mệt mỏi hai tay khoác lên đầu gối, trên thân thể truyền đến cảm giác đau đớn khiến hắn ngừng suy nghĩ.
Mặc dù chân nguyên đang không ngừng chữa trị thân thể của hắn, nhưng sau mỗi lần chữa trị, những vết thương được chữa trị kia vẫn sẽ bị xé rách một lần nữa.
Xem ra lần này thân thể của hắn bị thương rất nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài!
âu Dương muốn đứng lên, hai chân lại mềm nhũn khiến hắn không tự chủ được ngã lệch lên trên đống rơm rạ.
Trước mặt chính là con hồ ly nho nhỏ đang ngửa mặt nằm thổi bong bóng, âu Dương bật cười, hắn vươn tay ôm lấy con hồ ly, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Bạch Phi Vũ cẩn thận cầm một bát nước từ ngoài phòng đi đến, khi hắn thấy âu Dương lại ngủ thiếp đi, bước chân của hắn cũng không tự chủ được thả nhẹ đi.
Nhìn âu Dương đang ngủ say, Bạch Phi Vũ không khỏi thở dài một hơi.
âu Dương hôn mê ròng rã nửa tháng mười bốn ngày!
âu Dương hôn mê nên không biết, nhưng Bạch Phi Vũ ở bên cạnh chăm sóc lại sợ hãi khiếp đảm.
Mười bốn ngày này, thân thể của Đại sư huynh không ngừng tán loạn, lại không ngừng được chân nguyên trong thể nội chữa trị.
Nếu không phải trong thân thể của Đại sư huynh có chân nguyên nồng đậm chạy tán loạn, chỉ sợ âu Dương thật sự không qua được lần này.
Nếu không phải như thế, Bạch Phi Vũ cũng sẽ không có oán niệm lớn như vậy với Trần Trường Sinh!
Rõ ràng Đại sư huynh vừa giúp hắn cản trở Yêu Tổ tập kích quấy rối, tên Tam sư huynh này không có tí tinh mắt nào!
Bạch Phi Vũ lại mắng Trần Trường Sinh một lần ở trong lòng rồi đắp chăn cho âu Dương và con hồ ly nhỏ đang ngủ, sau đó lặng lẽ khép cửa phòng lại.
Thuận tay vả cho Tịnh Tử và Điêu Mao đang đứng bên ngoài đang cười toe toét một bàn tay, sau đó một chó một chim liền trung thực lui khỏi dưới ánh mắt như muốn làm thịt chúng của Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ đi vào trong sân, đây là một cái miếu thờ thần núi bị bỏ hoang, trong sân, cây gỗ khô mọc thành bụi, bách thảo mọc đầy khắp cả sân.
Nơi này thật sự không thuận tiện cho bệnh nhân tĩnh dưỡng, Bạch Phi Vũ móc ra Lượng Thiên xích, đưa tay lên, hai mắt loé ra ánh sáng,mở miệng ra lệnh:
"Thanh!"
Chỉ một thoáng, cả viện đầy cây gỗ khô và cỏ dại biến mất, trên mảnh đất trống lớn là vô số hoa dại chui ra từ trong đất.
Nảy mầm, ra lá, kết nụ, nở hoa.
Trong nháy mắt đã hoàn thành một vòng luân hồi.
Ngay lập tức cả viện biến thành một hoa viên.
Ở nơi Lượng Thiên xích phát ra, một dòng suối nước thanh tịnh hiện ra, làm dịu đi đám hoa cỏ mới mọc trong sân.
Bạch Phi Vũ hài lòng thu lại Lượng Thiên xích rồi móc từ không gian trữ vật ra một cây búa nhỏ tinh xảo.
Bây giờ Đại sư huynh không thể đi lại như bình thường được, hắn muốn làm một chiếc xe lăn, như vậy hắn có thể đẩy Đại sư huynh đi du lịch khắp nơi!
Nghĩ tới đây, trên mặt Bạch Phi Vũ mỉm cười, tự tin mười phần cầm lấy cây búa chuẩn bị tự tay chế tạo ra một chiếc xe lăn.
Đáng tiếc là, Bạch Phi Vũ được nuông chiều từ nhỏ, đầu ngón tay chưa hề dính một giọt nước xuân, nghề thợ mộc của hắn và của âu Dương đều kém cỏi như nhau.
Kiểu dáng xe lăn, trình tự lắp đặt đều ở trong đầu.
Nhưng đến lúc hắn làm ra thì lại là một bộ dáng khác.
Tu sĩ áo trắng cầm búa chế tạo liên tục, tốn hết sức lực mới tạo ra được một chiếc xe lăn, cũng không tính là đẹp đẽ, ngoại trừ bánh xe không chuyển động, tất cả những cái khác, cái nào cũng chuyển động!
Tiện tay đẩy một cái giống như sắp rơi ra thành từng mảnh, đừng nói đến ngồi, chỉ sợ đẩy hai cái, cái xe lăn này sẽ tan thành một đống gỗ.
Bạch Phi Vũ thở dài một hơi, nhìn chiếc xe lăn mà hắn tự mình làm, thảm không nỡ nhìn, bàn tay nâng lên đập thứ đồ vật xấu xí này thành bột phấn.
Loại việc nhỏ trong sinh hoạt thường ngày này hắn không làm được, nói đơn giản hắn chẳng khác gì phế vật!
Không thể làm gì, hắn bèn móc ra Lượng Thiên xích, nhẹ giọng hạ lệnh nói:
"Sơn Thần tới gặp!"
Vừa dứt lời, trong tiểu viện hiện lên một trận gió, một cái bóng mờ mờ xuất hiện trước mặt Bạch Phi Vũ, cung kính hành lễ với Bạch Phi Vũ.
Bóng dáng này cao hơn tám thước, hai tay rất dài, đầu như giọt nước, mặc dù mặt mày quái dị, nhưng khuôn mặt lại mang theo một tia thần thánh!
"Làm phiền sơn quân giúp ta tìm một cỗ xe lăn về đây!" Bạch Phi Vũ nói với bóng người đó, hơi đưa tay ra, giọng điệu khách khí.
"Tuân lệnh!" Bóng người kia kinh sợ cúi đầu hành lễ với Bạch Phi Vũ, sau đó lại lần nữa hóa thành một cơn gió mát biến mất trước mặt Bạch Phi Vũ.
Bóng người này là chủ của toà miếu này, cũng là từ sau khi Bạch Phi Vũ mang theo âu Dương tới đây, khi chăm sóc âu Dương, không ngừng hoàn thiện thần đạo pháp tắc.
Cái bóng mờ kia là vị thứ nhất được sắc phong làm Sơn Thần ở nơi đây!
Tên gọi:
Trương Hoằng!
Trương Hoằng tức là vô cùng dài, nghĩa là người này có cánh tay rất dài…
Bạn cần đăng nhập để bình luận