Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 418: Cứu nguy

Trong kinh đô, Vương Tiểu Minh - kẻ vốn là cô nhi của thành Phong Diệphiện tại là Hoàng đế Đại Chu - Vương Mãng, giương cao ngọc tỷ, trong đôi mắt tràn đầy kiên định.
Thiếu chủ đã đồng ý với hắn, chỉ cần hắn hoàn thành chuyện này, Đại Chu sau này chính là của Vương Mãng hắn!
Hoàng vị bao người mơ ước, là quyền thế mà hắn cũng không dám nghĩ đến, giờ khắc này lại có được dễ như trở bàn tay!
Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương.
Tám chữ này có ý nghĩa thế nào với một thanh niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, không cần nói cũng biết!
Quyền lực thật sự có thể thay đổi một con người.
Trước khi cầm lấy ngọc tỷ, hắn vẫn là Vương Tiểu Minh khúm núm ngoan ngoãn tự gọi mình là tiểu nhân.
Vậy mà khoảnh khắc hắn cầm lấy ngọc tỷ, hắn đã trở thành tên giả mù sa mưa cảm thán, thứ này có thể khiến trẫm biết nên trở thành Vương Mãng thế nào mới tốt.
Sau khi đạt được quyền lực, thưởng thức khoái cảm đứng trên đầu tất cả mọi người, hắn hoàn toàn không có cách dứt bỏ quyền lực trong tay.
Vương Mãng không hề nghĩ đến, Thiếu chủ Tạ Tân Trì đáp ứng buông bỏ hoàng vị lại muốn đi làm tiên nhân.
Chỉ cần hắn hoàn thành chuyện này, từ đây thiên hạ chính là thiên hạ của Vương gia ta!
Vương Mãng tay nâng ngọc tỉ, trong mắt tràn đầy lòng tham với quyền lực.
Đột nhiên một góc áo thanh sam hiện lên ở trong đầu hắn, Vương Mãng nhớ đến tên bạo quân khiến cho tất cả cô nhi phải khiếp sợ, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi nhưng lại nhanh chóng bị thay thế bằng lòng tham.
Tạ Tân Tri ngồi ngay ngắn một chỗ trên vách núi, bàn gỗ trước mặt hắn phủ giấy trắng, khi Lăng Phong ra lệnh thì ra tay.
Tạ Tân Tri đã tu luyện sức mạnh và tinh thần đến đỉnh cao, bỗng nhiên mở mắt ra, đưa tay nâng bút vẩy mực viết xuống hai chữ:
“Thiên hạ!”
Bút pháp cứng cáp, chữ vuông vức ngay ngắn theo quy tắc!
Hạo nhiên chính khí bàng bạc trong nháy mắt xuyên thấu ra khỏi cơ thể, hóa thành một cây bút lông bay ra, trong nháy mắt hóa thành một con Phi Long bốn móng màu trắng ngà lắc lư bay đi.
Nhìn Phi Long chập chờn bay đi, Tạ Tân Tri thần sắc phức tạp.
Mình vứt bỏ hoàng vị, chính là bởi vì hạo nhiên chính khí không cách nào tương hợp với hoàng khí.
Lên hoàng vị thì phải bỏ đi hạo nhiên chính khí.
Giữ lại hạo nhiên chính khí thì không có duyên với hoàng vị.
Sau khi so sánh hai thứ, Tạ Tân Tri dứt khoát lựa chọn hạo nhiên chính khí!
Giữ lại Nhân Hoàng khí vận, hắn chỉ có thể ở lại thế giới này, tầm mắt đã không còn bị giới hạn ở nơi này!
Hạo nhiên chính khí hóa bút thành rồng, Nhân Hoàng khí vận hóa rồng thành kiếm, lao thẳng đến nơi Bạch Xà rơi xuống giữa núi rừng.
Ở Vạn Yêu quốc, Thường Tố Trinh bỗng nhiên che ngực, như thể trái tim nàng bỗng nhiên đột ngột ngừng một nhịp.
Thân là đại yêu tu Độ Kiếp cửu trọng cảnh, đã rất nhiều năm nàng không trải qua cảm giác đau đớn này.
Lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa, hai dòng lệ trong veo từ khóe mắt bất giác chảy ra.
Thường Tố Trinh hiểu rõ, chỉ sợ lúc này Thường Hiểu Nguyệt đang bị đe dọa đến tính mạng.
Mặc dù Thường Hiểu Nguyệt chỉ phân thân mà Hồ Vân tách ra để tránh sinh tử đại kiếp trong tương lai.
Nhưng không biết vì sao, chỉ là vật chứa sinh ra để gánh chịu ma tộc vậy mà lại có được ý thức riêng.
Nàng đã luôn xem nó như con gái mà nuôi dưỡng, tàn khốc hơn là, Thường Hiểu Nguyệt cùng xuất thân với nàng, vì thế đã thức tỉnh tên thật giống như nàng.
Hai yêu tộc có cùng tên thật giống nhau, nhất định không chết không được,ngay cả Độ Kiếp cửu trọng như nàng cũng không khống chế được mà muốn giết chết nàng ta!
Đừng nói chi Thường Hiểu Nguyệt chỉ mới đến Hợp Thể cảnh.
Từ sau khi Thường Hiểu Nguyệt thức tỉnh tên thật, nàng hoàn toàn không khống chế nổi ý nghĩ muốn giết của nàng.
Mà dù gì thân là vật chưa phong ấn ma tộc, tương lai sớm muộn cũng chết.
Hồ Vân từng đã đồng ý với nàng, hắn sẽ vì Thường Hiểu Nguyệt tính toán một con đường sống, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng ta phải thật sự muốn chết.
Thường Tố Trinh đồng ý, nhưng đến lúc này, Thường Tố Trinh thậm chí còn muốn vọt thẳng về quá khứ, đem những người tổn thương Thường Hiểu Nguyệt giết sạch toàn bộ!
Nàng cũng hiểu rõ, thế cục này một khi mở ra, sẽ không cách nào lại ngăn cản, thậm chí là Độ Kiếp cửu trọng như nàng cũng không cách nào ngăn cản!
Hồ Vân đã từng nói, Thường Hiểu Nguyệt vốn chắc chắn phải chết, bây giờ trở thành biến số, đã là kết quả rất tốt rồi(đến từ Chương 69:)
Nàng cũng biết, đây đã là kết quả tốt nhất, nhưng biến số dù sao cũng là biến số, có thể vượt qua kết cục chết hay không, vẫn chưa thể biết được.
Thường Tố Trinh hoang mang lo sợ vội vàng hấp tấp xé mở không gian, đi vào bên trong một mật thất.
Trong mật thất thờ phụng một bức Phật tượng, Thường Tố Trinh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn trước mặt tượng Phật, chắp tay trước ngực, thầm niệm kinh Phật.
Tu sĩ chỉ bái thiên địa, không thờ Tiên Phật, yêu tộc càng khịt mũi coi thường thiên địa hơn cả.
Mà bây giờ những việc Thường Tố Trinh có thể làm cũng chẳng qua là tụng niệm kinh Phất hết lần này tới lần khác, cầu Tiên Phật đã từng tồn tại có thể chừa cho Hiểu Nguyệt của nàng một con đường sống!

“Ngươi dám!”
Một tiếng hét lớn vang lên, thanh khí treo ngược từ trên trời giáng xuống.
Vô số thanh quang kiếm khí nháy mắt ập đến, phóng theo hướng Nhân Hoàng khí vận và hạo nhiên chính khí.
Ba cỗ lực lượng đột ngột va chạm, tiếng nổ kinh trời nháy mắt vang lên.
Trong nhân gian, tu vi của tu sĩ chỉ có thể bị đè thấp cảnh giới đến vô hạn.
Nhưng thanh quang kiếm khí bá đạo này tựa như không nói đạo lý, từ phía trên lao tới.
Lăng Phong ở phía xa, sắc mặt nghiêm túc nhìn thanh quang kiếm khí lao từ trên xuống, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc, vì sao tu sĩ ở trong nhân gian lại có thể tạo ra kiếm khí cường hãn như vậy?
Nhân Hoàng khí vận cùng hạo nhiên chính khí đã là lực lượng mạnh nhất trong nhân gian, tu sĩ hành tẩu ở nhân gian cũng không có cách chống lại hai loại lực lượng này.
Nhưng hôm nay lại có tu sĩ có thể ở trong nhân gian đánh ra kiếm khí lớn như vậy, lại không bị quy tắc nhân gian hạn chế, có thể điều động nhiều nguyên khí đất trời và lực lượng pháp tắc đến thế,
Vậy đối phương chỉ có một khả năng!
“Người này vốn đến từ nhân gian, cũng là người kế nhiệm nhân gian này!”
Lăng Phong nheo mắt lại nhìn bên trong chiến trường, đạo thân ảnh màu đen kia nhìn cực kỳ quen mắt.
Tiểu Sơn phong Nhị đệ tử, Lãnh Thanh Tùng!
Dưới sự va chạm của ba cỗ lực lượng, làn sóng khí hủy núi diệt rừng, tưởng chừng Bạch Xà gần trong gang tấc phải đứng mũi chịu sào, vậy mà Thanh Bình Kiếm đã ngan giữa Bạch Xà, chặn lại những cơn sóng khí ngập trời.
Lãnh Thanh Tùng một thân trang phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng nhìn hai con rồng khổng lồ một vàng một trắng ở trước mặt.
Một chiêu vừa rồi đã gần như hao hết tất cả chân nguyên lực lượng pháp tắc của hắn, Thanh Liên trong mắt hắn đã hư ảo gần như không nhìn thấy.
May mà đã đánh đến!
Lãnh Thanh Tùng khẽ liếc nhìn Bạch Xà trọng thương bất tỉnh ở phía sau, một cơn tức giận chưa từng có tích tụ trong ngực hắn, không xả ra sẽ không thoải mái.
Thanh Bình Kiếm nhu thuận bay đến bên cạnh Lãnh Thanh Tùng, lơ lửng giữa không trung.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng không đưa tay ra để cầm thanh phi kiếm bên cạnh, mà hắn nhìn về phía hai người dẫn phát Nhân Hoàng chi khí và hạo nhiên chi khí.
Vương Tiểu Minh trước đây, còn có đứa con thất lạc của huynh trưởng - Tạ Tân Tri!
Bọn họ không có lý do gì để đối phó với Thường Hiểu Nguyệt, sau lưng chắc chắn còn có những người khác!
Lãnh Thanh Tùng ánh mắt đảo qua hai người bọn họ, chỉ liếc mắt một cái đã khiến Vương Mãng vốn là phàm nhân cùng với Tạ Tân Tri vừa mới nhập môn tu hành lập tức toát mồ hôi lạnh.
Thanh Bình Kiếm bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng leng keng thanh thúy, sau đó cả kiếm và người đều hiểu rõ.
Lãnh Thanh Tùng đột nhiên nhìn về phía một chỗ trên núi cao.
Vượt qua vô số rừng cây núi đá, dừng lại trên lầu các của một tiểu viện.
Ở nơi đó, Lăng Phong một thân áo đỏ cũng đang nhìn hắn!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận