Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 410: Kiếm này nhanh lắm à?

Liên tục phá vỡ không gian, đối với Thường Hiểu Nguyệt mới chỉ là Hợp Thể chứ chưa đến được Độ Kiếp mà nói, là một gánh nặng vô cùng lớn.
Lực lượng pháp tắc trong cơ thể bị hao hụt phần lớn, yêu đan trong cơ thể đã có dấu hiệu rạn nứt.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng chẳng có một biểu cảm gì, chỉ có tê dại chết lặng.
Thường Hiểu Nguyệt không hiểu tại vì sao.
Tại vì sao mà tất cả mọi người đều muốn giết mình!
Đầu tiên là sư phụ muốn giết mình, hiện tại lại là phu quân của mình muốn giết mình.
Chẳng lẽ mình đến với thế giới này là một sự sai lầm hay sao!
Sau khi trở thành đại tu sĩ, Thường Hiểu Nguyệt đã biết mình chỉ là thế thân để phòng ngừa cho cái chết của sư phụ mà thôi!
Mình đã cam chịu số phận, trốn đến một góc nhân gian thế này, chỉ đợi được người mình nhận định là phu quân đuổi đến giết mình!
Dường như ngay từ đầu mình chỉ là một trò hề.
Người mà mình từ nhỏ đã xem như thân phụ, rốt cuộc người vẫn tính kế mình!
Thân ảnh Hồ Vân hiện lên trước mắt, khí huyết trong người Thường Hiểu Nguyệt cuồn cuộn trào lên, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Không ngừng phá vỡ không gian trong một thời gian dài, lại thêm kích hỏa công tâm(), khiến đại yêu tu đã thức tỉnh tên thật như nàng lúc này cũng chỉ như nỏ mạnh hết đà.
(
) Kích hỏa công tâm: lửa giận, buồn đau gây ảnh hưởng đến tâm trí
Đột nhiên Thường Hiểu Nguyệt dừng bước, ngơ ngác nhìn thân ảnh màu đen ở phía xa.
Nàng không muốn chạy trốn nữa, ngược lại, với nàng lúc này, cái chết cũng tựa như được giải thoát.
“Phiền ngươi chém nhanh một chút, ta không muốn quá đau!” Thường Hiểu Nguyệt dừng lại, bay trên hư không đối diện với thiếu niên, thản nhiên nói.
Lãnh Thanh Tùng ôm kiếm đứng nhìn gương mặt bình tĩnh của Thường Hiểu Nguyệt, tay phải nắm chặt chuôi kiếm nhưng làm thế nào cũng không rút ra được.
Những do dự của Lãnh Thanh Tùng đã bị Thường Hiểu Nguyệt nhìn thấy, sự do dự này khiến Thường Hiểu Nguyệt không khỏi vui mừng hơn một chút, nhưng cũng chỉ có một chút như vậy thôi.
Một giây sau, Thường Hiểu Nguyệt xuất hiện trước mặt Lãnh Thanh Tùng, cánh tay ngọc ngà vươn đến trước mặt Lãnh Thanh Tùng, Lãnh Thanh Tùng vô thức muốn tránh nhưng lại không hề di chuyển.
“Ngươi biết điều khiến ta vui vẻ nhất bây giờ là gì không? Đó chính phu quân bé nhỏ luôn sát phạt quyết đoán, nhưng lúc này lại không rút kiếm ra.” Thường Hiểu Nguyệt cười khẽ một tiếng, lười biếng nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng.
Thường Hiểu Nguyệt xinh đẹp thích trêu người ấy lại trở về.
Nàng cũng không rõ rốt cuộc mình có tình cảm gì với Lãnh Thanh Tùng.
Người nàng luôn xem như phụ thân cũng từng nói qua, chỉ cần nàng lựa chọn một người giữa âu Dương và Lãnh Thanh Tùng để trở thành phu quân của nàng, tương lai nàng có thể vượt qua kiếp nạn sinh tử.
Nàng không chọn âu Dương dịu dàng, mà lại chọn Lãnh Thanh Tùng nhỏ tuổi nhưng lạnh lùng như băng.
Vốn chỉ là một thỏa thuận để nàng có thể sống sót mà thôi.
Nhưng từ nhỏ đã xem nhiều truyện và tiểu thuyết mà Hồ Vân mang về từ nhân gian, Thường Hiểu Nguyệt càng thêm tò mò và mong đợi tình yêu ở nhân gian.
Vị phu quân mình chọn này có thể nào giống như trong truyện, cùng mình ở chung một chỗ, nam cày nữ dệt, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Kéo dài bao năm tháng,hai người họ sẽ là một đôi thần tiên quyến lữ cực kỳ hạnh phúc.
Những người phầm ở nhân gian có tuổi thọ rất ngắn, nhưng tâm trí lại rất thông minh.
Những truyện tình yêu đau đớn nhưng ngọt ngào, hay những truyện tình yêu hạnh phúc mỹ mãn trong tiểu thuyết đều khiến Thường Hiểu Nguyệt mê mẩn không thôi.
Mỗi khi nghĩ đến sau này mình sẽ có một cây đại thụ bảo vệ mình, vì vì mình mà che gió chắn mưa, Thường Hiểu Nguyệt sẽ lập tức đỏ mặt rung động.
Thiếu nữ hoài xuân sao có thể không tơ tưởng về người ấy?
Cây đại thụ này nghiễm nhiên trở thành gương mặt của Lãnh Thanh Tùng, người phu quân mà nàng lựa chọn.
Mỗi khi nhớ tới phu quân nhỏ bé này, Thường Hiểu Nguyệt sẽ bắt chước cách làm ở nhân gian, gấp một ngôi sao giấy.
Đây có thể xem là tình yêu không? Có lẽ không phải.
Từ thỏa thuận ban đầu, đến mong muốn đơn phương về sau, chẳng qua cũng chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Con người rất dễ khiến bản thân động tâm, yêu tinh cũng không ngoại lệ.
Ở trong lòng nàng, Lãnh Thanh Tùng không ngừng được nàng tô điểm, từ đó hắn đã biến thành vẻ hoàn mỹ nhất trong lòng nàng.
Khi ở nhân gian, nàng lại tức giận vì bị Lãnh Thanh Tùng gọi là thanh mai trúc mã.
Tựa như là món đồ mình quý trọng đã lâu, đột nhiên lại có một con mèo nhảy ra muốn trộm đi.
May mắn là, tên đầu gỗ nhà mình khinh thường chẳng thèm để ý mấy con mèo trộm cá.
Điều này lại làm cho Thường Hiểu Nguyệt cảm thấy hài lòng.
Hiện tại cũng đến lúc nên tỉnh mộng rồi, không phải sao?
Người tu hành làm gì có tình yêu, tất thảy chẳng qua đều là vì nghiệp tu hành của bản thân họ mà thôi.
Lúc này Thường Hiểu Nguyệt dường như đã hiểu người mà nàng đã luôn xem như cha nàng và những đánh giá của sư phụ nàng về tên nam nhân kia:
“Tốt nhất ngươi đừng chọn âu Dương, hắn và sư phụ hắn nhìn có vẻ ôn nhu lại khéo hiểu lòng người, nhưng họ lại là kẻ tàn nhẫn vô tình nhất!”
Thường Hiểu Nguyệt nhìn Lãnh Thanh Tùng tay vẫn cầm lấy chuôi kiếm, che miệng cười khẽ, một đôi mắt tràn đầy trong sáng: “Dù tất cả chỉ là ta một mình mơ tưởng, nhưng vẫn rất cảm ơn mấy năm này ngươi đã xuất hiện trong mộng của ta.”
Lãnh Thanh Tùng nắm thật chặt chuôi kiếm của mình, Thường Hiểu Nguyệt trước mặt một lòng muốn chết lại làm cho hắn càng không thể rút kiếm.
“Đi gặp huynh trưởng với ta!” Lãnh Thanh Tùng thấp giọng nói.
Hắn không rõ, Thường Hiểu Nguyệt trước mặt chính là thê tử sư phụ tìm cho mình, vì sao lại muốn giết chết nàng?
Giết chết nàng, chuyện này huynh trưởng cũng đồng ý.
Huynh trưởng đã đồng ý, vậy đó là chuyện đúng đắn.
Lãnh Thanh Tùng xưa nay không bao giờ hoài nghi điểm này.
Từ nhỏ Lãnh Thanh Tùng cũng đã nhận định, mình tồn tại để trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay huynh trưởng
Lãnh Thanh Tùng xưa nay sẽ không nghi ngờ âu Dương, tất cả mọi chuyện âu Dương làm đều đúng trong mắt Lãnh Thanh Tùng!
Hiện tại hắn cũng không cảm thấy âu Dương sai, hắn chỉ muốn mang theo Thường Hiểu Nguyệt đi tìm huynh trưởng xem xem có biện pháp giải quyết gì không.
Thường Hiểu Nguyệt lại hơi tức giận nói: “Ta không muốn chết ở trước mặt hắn!”
Lãnh Thanh Tùng trở tay nắm chặt tay Thường Hiểu Nguyệt, nói với giọng điệu không cho phép cự tuyệt: “Đi theo ta!”
“Ha ha ha, lớn rồi ha!” Thường Hiểu Nguyệt lộng lẫy xinh đẹp nở nụ cười, ánh trong mắt tràn đầy hài lòng, xem ra trong lòng tên đầu gỗ lạnh lùng này vẫn có một chút tình cảm với mình!
Thường Hiểu Nguyệt lần nữa phá vỡ không gian, rời khỏi Lãnh Thanh Tùng.
Vô số ngôi sao bằng giấy đột nhiên nhảy múa khắp trời, trôi rải rác giữa không gian trời đất.
Nhìn những ngôi sao bay đầy trời, Lãnh Thanh Tùng tinh thần chấn động, giơ tay lên bắt được một cái, nhìn Thường Hiểu Nguyệt ở phía xa, cũng cùng lúc thấy được đôi mắt tràn đầy sinh ly tử biệt của nàng.
Lãnh Thanh Tùng quyết định, lấy ra một dải vải đen từ trong không gian trữ vật, buộc vào mắt mình, nhẹ giọng nói với Thường Hiểu Nguyệt: “Ta rút kiếm thì sẽ lập tức giết người, đây là thói quen, ta chỉ chém một kiếm, có thể sống sót hay không phải xem bản thân ngươi!”
Không đợi Thường Hiểu Nguyệt trả lời, một trời ánh kiếm tỏa sáng từ người Lãnh Thanh Tùng.
Một bông Thanh Liên to lớn lập tức nở rộ trước mắt nàng, chỉ trong chớp mắt, Thường Hiểu Nguyệt dường như thấy được vẻ đẹp cực hạn của kiếm thuật.
Thường Hiểu Nguyệt hơi nhắm mắt lại, dưới ánh kiếm này, cho dù nàng đốc hết toàn lực cũng không tránh được, mà nàng cũng lười né.
Dù sao trên đời này ai ai cũng muốn nàng chết, nàng cũng trốn đủ rồi, không muốn sống tiếp nữa.
Kiếm quang đầy trời bén nhọn không ngừng xẹt qua bên người nàng, phong tỏa không gian bốn phía xung quanh nàng.
Khi Thường Hiểu Nguyệt kinh ngạc mở mắt, một lọn tóc bên tai nàng chậm rãi rơi xuống, nhưng nàng lại chẳng mảy may bị thương!
Nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng, nàng phát hiện Lãnh Thanh Tùng sớm đã biến mất không thấy đâu.
Ánh mắt chết chóc của Thường Hiểu Nguyệt dần có sức sống trở lại, so với sự sống chết của bản thân, nàng lại dâng lên một loại cảm giác vui vẻ không tên, nhìn theo hướng Lãnh Thanh Tùng biến mất, nàng trợn mắt oán hận:
“Còn nói kiếm của ngươi rất nhanh, không phải cũng không giết được ta hay sao!”.
PS:
Đời tôi chưa từng đụng vào tiết mục tình cảm, văn phong nát quá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận