Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 642: Trường Sinh sẽ không nói vậy

Không biết giết bao nhiêu, cũng không biết giết bao nhiêu. Hắn giết tới khi mặt trăng và mặt trời trong tay mờ đi, số lượng ác quỷ oan hồn bốn phía cũng đang từ từ giảm bớt.
Đối với số lượng ác quỷ oan hồn đó, âu Dương giống như ác mộng của chúng vậy.
Dung nham dưới chân đã bị oan hồn ác quỷ chết đi biến thành tử khí bao trùm. Tử khí biến thành tro bụi bay khắp nơi này. Chúng dày tới bắp chân nên âu Dương đang kiệt sức, di chuyển hơi khó khăn.
Áo xanh hơi mờ mịt, những vết đốm màu xám trên mặt cũng càng ngày càng nhiều. Đó là tử khí đang dần ăn mòn cơ thể âu Dương.
Hắn giết lượng lớn ác quỷ nên nghiệp lực cũng càng nặng. Bây giờ hắn giống như đang cõng một ngọn núi lớn đi về phía trước nên hắn dựa vào ý chí để tiếp tục đi và hắn rất tự tin về ý chí của mình.
Khi Tiểu Bạch phong thần, hắn có thể chịu đựng mười vạn tám ngàn đao thì bây giờ so với lúc đó cũng không đáng gì cả.
Chân nguyên trong cơ thể còn di chuyển nên âu Dương vẫn còn hoạt động cánh tay được.
Số lượng ác quỷ cũng ít hơn nhiều, ít nhất cả buổi mới có một con ác quỷ dám nhào lên. Sau đó bị âu Dương chém thành tro bụi.
Đường dưới chân chậm rãi rộng lớn, âu Dương đi mãi thì tới một quảng trường. Một cánh cửa bằng đồng lớn xuất hiện trước mặt hắn, một hàng ác quỷ dài vẫn đứng sau lưng hắn.
Nếu âu Dương vừa ngã vào tử khí thì chúng sẽ không để âu Dương đứng lên nữa!
Nhưng khi chúng đi theo âu Dương, mỗi lần đều cảm thấy hắn đong đưa, sắp ngã, chúng xông lên muốn giết hắn thì hắn sẽ giết chúng ngay tại chỗ.
Sau khi giết ác quỷ xông lên thì âu Dương lại tập tễnh đi lên. Lúc này, đám ác quỷ oan hồn đó cũng biết tên này lừa chúng mắc bẫy. Quá thâm độc. Tại sao hắn lại khi dễ quỷ chứ?
Khi âu Dương đặt tay lên cửa đồng lớn thì hắn cười nói: "Sao vậy? Còn muốn đuổi theo sao? Không được, ta phải vào!"
Hình như bị âu Dương giết đến sợ hãi nên dù hắn đang yếu ớt, dựa vào cửa, không còn sức chống trả nhưng không có ác quỷ oan hồn nào dám tiến lên.
âu Dương thấy những kẻ đang sợ này bị hắn uy hiếp cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hắn xác định đám rác rưởi này không dám tiến lên mới kết hợp mặt trăng và mặt trời lại rồi chúng biến mất trong tay hắn. Sau đó, hắn dùng sức đẩy cửa đồng lớn, ánh sáng chói mắt khiến hắn nhắm mắt lại.
Khi âu Dương đi vào thì cửa chậm rãi đóng lại. Đám oan hồn kia giống như sống sót sau tai nạn vậy, chúng thở phào nhẹ nhõm.
Trong cửa đồng có ánh sáng chói mắt khiến âu Dương giơ tay che lại rồi híp mắt nhìn.
Ở đây giống như một sơn động lớn, tất cả đều được làm từ đá. Mà ở trên không trung giữa sơn động, có nhiều sợi xích màu trắng lít nha lít nhít đang trói Trần Trường Sinh giữa không trung.
Những sợi xích đó giống như rắn, nó ngọ nguậy theo hô hấp của Trần Trường Sinh.
âu Dương xuất hiện, đã đánh thức Trần Trường Sinh đang hôn mê.
Trần Trường Sinh hơi ngẩng đầu, yếu ớt nhìn âu Dương, mừng rỡ nói: "Đại sư huynh, ngươi đến rồi!"
âu Dương hứng thú nhìn dán tại Trần Trường Sinh bị treo giữa không trung, nói: "Vừa rồi tiểu tử ngươi còn khoác lác, sao bây giờ bị treo lên rồi?"
Vừa rồi còn khoác lác giống như hắn mạnh nhất thiên hạ vậy. Kết quả bị đánh đến hôn mê, còn biểu diễn máy bay rơi trước mặt ta!
"Hi a…" âu Dương nhảy một bài hip-hop cho Trần Trường Sinh xem.
Trần Trường Sinh thấy âu Dương giễu cợt, hắn thình lình nói: "Đại sư huynh, ta…"
Trần Trường Sinh vẫn chưa nói xong, mặt trăng mặt trời trong tay âu Dương bay ra, chặt đứt xiềng xích, Trần Trường Sinh rơi xuống.
âu Dương đưa tay đón, tiếp được Trần Trường Sinh, đỡ hắn đến trước bàn đá. Gương mặt Thánh tử Ma tộc Tổ Uyên tái nhợt, rịn đầy mồ hôi.
Dù chế giễu lão đệ một chút, nhưng âu Dương vẫn lấy linh dịch đưa cho Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh uống, lúc này mới khỏe lại, sợ hãi nói: "Đại sư huynh, nếu không có ngươi, chỉ sợ ta sẽ bị phong ấn ở đây mãi mãi!"
âu Dương nhìn xung quanh, nơi này giống như một sơn động, bàn đá, băng ghế đá ở đây ở đây giống như tự hình thành.
Hình như những sợi xích màu trắng kia có linh hồn, chúng duỗi ra từ khắp nơi trong sơn động, hình như chúng sợ âu Dương. Chúng cứ uốn lượn như rắn nhưng lại không dám tiến lên.
Trần Trường Sinh nghỉ ngơi xong, hắn đứng dậy, giữ chặt âu Dương, vội vàng nói: "Đại sư huynh, mau đi cùng ta, nơi này không nên ở lâu!"
âu Dương để Trần Trường Sinh kéo mình, trong đôi mắt sáng ngời nhìn Trần Trường Sinh vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.
Trong lòng hơi bất mãn, rõ ràng là tính tình và giọng điệu của Trường Sinh nhà ta nhưng lại là gương mặt của Ma tộc Tổ Uyên.
Ngươi nhìn xem, tiểu tử ngốc này đã làm những gì? Tiểu tử này chà đạp bản thân ra sao?
âu Dương ngồi cứng ngắc, mặc kệ Trần Trường Sinh lôi kéo mình.
Trần Trường Sinh lôi kéo âu Dương, cảm giác được người sau lưng chống lại thì biết âu Dương ngồi trên ghế đá, không nhúc nhích tí nào.
"Đại sư huynh, chờ chúng ta ra ngoài, ta sẽ giải thích cho ngươi, chúng ta đi trước..." Trần Trường Sinh vừa muốn tiếp tục thuyết phục âu Dương thì thấy hoa mắt, sau đó âu Dương đánh về phía ngực hắn. Mà hắn theo bản năng ôm lấy âu Dương, nhưng một giây sau đã kinh ngạc và không thể tin.
Một thanh Nhật Nguyệt Đao xuyên qua ngực hắn.
âu Dương nắm chặt chuôi đao, ngẩng đầu nhìn Trần Trường Sinh, nói: "Ngươi học rất giống, giọng nói, ngữ điệu đều giống Trường Sinh."
Nói xong đao trong tay tiếp tục xoắn mạnh một vòng trong cơ thể tại Trần Trường Sinh.
"Ngươi… Ngươi… Đại sư huynh..." Trần Trường Sinh lui ra phía sau hai bước, không thể tin nhìn chuôi đao trên lồng ngực, cảm giác sức sống đang nhanh chóng trôi đi.
âu Dương bình tĩnh nhìn Trần Trường Sinh chậm rãi ngã xuống, nhẹ giọng nói: "Trường Sinh là ta tự tay nuôi lớn, ta đã quá hiểu tính cách của hắn."
"Nhưng ta..." Trần Trường Sinh chỉ mình, còn muốn giải thích.
âu Dương lại bình tĩnh, tin tưởng nói một câu cắt lời Trần Trường Sinh: "Nếu là Trường Sinh thật thì khi thấy ta tới đây, câu đầu tiên hắn nói không phải là sao ta lại tới đây mà là bảo ta đi mau!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận