Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 176: Nghị sự

âu Dương và Tô Tiểu Thất đi vào trong sân, âu Dương nịnh nọt rót cho vị sư thúc trước mặt mình đây một ly trà. Tô Tiểu Thất nâng chung trà lên theo thói quen, cau mày hỏi.
“Không phải là trà ngộ đạo thượng phẩm sao?”
âu Dương cầm ấm trà, hơi ngượng ngùng đáp.
“Lần trước đến Ngũ Hành phong vay một cân nhưng uống hết rồi. Lần sau rảnh rỗi ta lại đi mượn.”
Tô Tiểu Thất tức giận trừng mắt nhìn âu Dương một cái, cái tính không biết xấu hổ của thằng nhãi này giống như đúc Hồ Vân lúc còn trẻ. Ánh mắt của Tô Tiểu Thất lại chợt ảm đạm đi.
âu Dương để bình trà xuống, ngồi đối diện Tô Tiểu Thất, đợi vị sư thúc này lên tiếng.
Nếu như nói toàn bộ Thanh Vân tông này âu Dương sợ ai nhất, thì không ai khác chính là phong chủ Ngọc Nữ phong Tô Tiểu Thất đang ngồi trước mặt hắn.
Chưởng giáo? Chưởng giáo cùng lắm cũng chỉ là một công cụ lúc hắn cần viết giấy nợ mà thôi.
Vị sư nương này cũng không phải là nhân tình của sư phụ mình, mà lại là… ừm, bạn gái của công cụ gán nợ kia?
Đối với mấy chuyện hư hỏng nhỏ nhặt vụn vặt như thế, âu Dương không biết rõ lắm. Thế nhưng vị sư thúc trước mặt này dám tát một tồn tại như Động Hư Tử chưởng giáo đấy!
Dấu giày trên mặt vị Động Hư Tử ngày đó có thể thấy rõ mồn một trong đá ghi nhớ.
Vị sư thúc này có lẽ chính là một sự tồn tại không thể chọc vào ở Thanh Vân tông!
Cho nên lúc âu Dương đối diện với Tô Tiểu Thất lại cẩn thận lạ thường. Bình thường hắn hoành hành ở Thanh Vân tông không thèm kiêng nể ai, làm chuyện bậy bạ, chưởng giáo Động Hư Tử cùng lắm cũng chỉ coi như hắn đang chơi đùa mà khiển trách thôi.
Nhưng vị sư thúc trước mắt này đánh thật!
Khi cường giả Độ Kiếp kỳ nghiêm túc, muốn thu dọn một thằng vô dụng chỉ biết chọc giận người khác như hắn cũng chỉ như búng tay một cái.
Từ nhỏ tới lớn, hình thức sinh hoạt của âu Dương là: Gặp rắc rối – bị túm – cãi nhau với đương sự - tranh luận với Động Hư Tử – bị Tô Tiểu Thất đánh – không thay đổi – lại gặp rắc rối, cứ như thế thành một vòng tuần hoàn không hồi kết.
Có thể là khi còn nhỏ bị đánh nhiều, mà nữ nhân đều là sinh vật mạnh miệng mềm lòng, cho nên đánh âu Dương lúc còn nhỏ nhiều, Tô Tiểu Thất cũng thân thiết với âu Dương nhiều hơn người khác.
Thậm chí Ngọc Nữ phong vốn là nơi không cho phép nam tu tiến vào nhưng âu Dương vẫn có thể ra vào như thường, giống như trở về nhà mình.
Lại nói, Tô Linh Nhi đã không lên sân rất lâu rồi. Trong khoảng thời gian này hắn quá bận rộn nên quên mất sư muội bệnh kiều kia, không biết sư muội học thổi tiêu đến đâu.
“Bốp!”
Một cái tát đáp lên đầu âu Dương.
âu Dương lập tức trợn mắt, mấy ngày nay chỉ có ông đây đi tát người khác chứ làm gì có ai dám tát ta?
Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Tiểu Thất, âu Dương lập tức trở thành rùa đen rụt đầu, yếu ớt mở miệng nói.
“Sư thúc, ngươi cứ không có việc gì lại đi đánh người như thế là không có ai thèm lấy đâu!”
Tô Tiểu Thất nhìn âu Dương với ánh mắt hình viên đạn, nói.
“Ta vừa mới hỏi ngươi, tâm hồn ngươi lại treo ngược cành cây nào rồi? Ta hỏi ngươi, tiểu cô nương này được Hồ Vân mang từ đâu về?”
âu Dương gãi đầu một cái, Hồ Đồ Đồ là hồ yêu mà sư thúc nhà mình lại không nhìn ra ư?
Nhưng ngoài miệng âu Dương vẫn nói.
“Sư thúc, cũng không phải ngươi không biết. Sư phụ ta không có bản lĩnh khác, nhưng rất biết kiếm thêm đồ đệ. Đám người bọn ta không phải đều do hắn nhặt về cả sao?”
“Nhặt được? Còn nhặt đến mức để mình chết luôn cơ à?”
Tô Tiểu Thất nói xong, cả âu Dương và Tô Tiểu Thất đều rơi vào trầm mặc. Hồ Vân là cha và là sư phụ của âu Dương, cũng là sư huynh của Tô Tiểu Thất.
Mấy đệ tử của Hồ Vân đều là hắn dùng mạng để nhặt về, bây giờ không biết sống hay chết, đột nhiên nhắc tới Hồ Vân, trong lòng cả hai người đều cảm thấy không được dễ chịu.
“Nếu Tiểu Sơn phong có gì không ổn, cứ đến Ngọc Nữ phong tìm ta, ta xem Thanh Vân tông này ai dám động!”
Tô Tiểu Thất bình tĩnh dặn dò.
Thế này không phải là có đùi để ôm rồi sao? âu Dương nghe lời mà gật đầu.
“Mấy ngày tới, sư muội nhà ta đành nhờ sư thúc để ý giúp cho vậy.”
Để Hồ Đồ Đồ đi theo Tô Tiểu Thất học đàn là dự định của âu Dương từ rất lâu rồi, chỉ là vì vướng đủ thứ chuyện nên mấy lần đều lỡ cơ hội.
Tư chất cầm đạo của Tô Tiểu Thất là 10, tư chất âm luật của Hồ Đồ Đồ cũng ngang ngửa.
Một người là dốc lòng tu luyện đưa bản thân lên mãn cấp, một người mang tư chất mãn cấp, bất kể là lĩnh vực nào có liên quan đến âm luật đều mãn cấp.
Hồ Đồ Đồ được hệ thống đánh giá là Nữ đế Yêu tộc trong tương lai, có thể thấy được tư chất của Hồ Đồ Đồ cao đến thế nào.
Lần đầu tiên Tô Tiểu Thất nhìn thấy Hồ Đồ Đồ, đã biết thành tựu trong tương lai của Hồ Đồ Đồ này sẽ là vô hạn lượng.
Thế nhưng tính cách của Hồ Đồ Đồ thật sự là quá lười biếng, đã Kết Đan kỳ nhưng vẫn không biết ngự vật phi hành.
Lúc đi tới Tiểu Sơn phong, dựa vào bản lĩnh làm nũng bán manh, khiến tất cả mọi người đều bị nàng bắt chẹt.
Đám người âu Dương lại càng vô cùng nuông chiều Hồ Đồ Đồ, dẫn đến việc Hồ Đồ Đồ bây giờ lại càng ỷ lại.
Nếu như gần đây không có cáo Tây Tạng Hồ Ngôn đốc thúc, nói không chừng tiểu gia hỏa này còn có thể tụt lùi về tận Trúc Cơ kỳ!
Cho nên âu Dương mới mời riêng Tô Tiểu Thất đến Tiểu Sơn phong, sau đó nhờ vị sư phụ không tư tình này giáo dục Hồ Đồ Đồ.
Tô Tiểu Thất nghe lời thỉnh cầu của âu Dương, gật đầu đáp.
“Có thời gian rảnh rỗi ta sẽ đến Tiểu Sơn phong dạy dỗ nàng. Một hạt giống tốt như thế nếu cứ để mặc cho bị hủy hoại thì thật là đáng tiếc.”
Lúc âu Dương vừa định mở miệng cảm ơn thì đột nhiên có một con hạc giấy bay đến trước mặt hai người. Giọng nói bình tĩnh của Động Hư Tử truyền tới từ trên hạc giấy.
“Phong chủ Ngọc Nữ phong Tô Tiểu Thất, âu Dương của Tiểu Sơn phong nhanh chóng đến Thanh Vân phong để nghị sự!”
Giọng điệu vô cùng công thức hóa, không có vẻ gần gũi như ngày xưa, điều này cũng có nghĩa là Động Hư Tử đang dùng thân phận chưởng giáo của Thanh Vân tông để thông báo cho hai người.
âu Dương khó hiểu nhìn qua Tô Tiểu Thất, Tô Tiểu Thất cũng hoài nghi giống như hắn.
“Sư thúc không biết có chuyện gì sao?”
âu Dương mở miệng hỏi.
Tô Tiểu Thất cau mày lắc đầu, vẫy nhẹ tay một cái, trong sự vui vẻ của Hồ Đồ Đồ, chiếc đàn cổ đang giày vò nàng bay tới bên cạnh Tô Tiểu Thất.
“Đi thôi, chúng ta đi xem xem.”
Tô Tiểu Thất cau mày nói.
âu Dương khéo léo chuẩn bị dùng cả tay cả chân để bò lên trên đàn cổ, nhưng lại bị Tô Tiểu Thất cầm tai kéo lên.
Tô Tiểu Thất giơ tay ra rạch một cái, xé mở không gian để đi vào.
âu Dương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng trước mặt mình, sau đó đã bị Tô Tiểu Thất túm lỗ tai đứng trong đại điện Thanh Vân phong.
Hôm nay, đại điện ở Thanh Vân phong yên tĩnh lạ thường, thậm chí còn có chút quái dị.
Trên chỗ ngồi chính giữa phía trên là Động Hư Tử mặc hoa phục đội y quan, trước mặt là một cái bàn trà dài, hai bên là hơn mười vị phong chủ đang ngồi, ai nấy đều ngồi yên tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Tiểu Thất buông lỗ tai âu Dương ra, đi tới chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Đối với việc các phong chủ đi họp, vì sư phụ của mình quanh năm không có ở nhà nên âu Dương đi thay sư phụ vài lần, sau đó cũng không thèm tham gia nữa.
Nhưng trình tự như thế nào thì âu Dương vẫn nhớ kĩ, hắn tìm được chỗ ngồi của Hồ Vân rồi ngồi xuống, đợi Động Hư Tử mở miệng nói mấy lời vô nghĩa.
Đợi đến khi âu Dương đặt mông ngồi xuống bồ đoàn xong, giọng nói bình thản của Động Hư Tử mới từ từ vang lên.
“Đề tài thảo luận ngày hôm nay là: Xóa bỏ danh phận Tiểu Sơn phong!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận