Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 412: Tạ Tân Tri

“Mau lên! Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, hắn cũng là ngươi, ngươi cũng là hắn! Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!”
Tiếng gào thê lương của Lâm Phong lại lần nữa xuất hiện trong mộng của Tạ Tân Tri.
Tạ Tân Tri nằm trên giường đột nhiên bừng tỉnh, thở một hơi dài nhẹ nhõm, quần áo hắn ướt đẫm mồ hôi.
Trong lòng của hắn biết du hồn Lâm Phong kia lại bắt đầu mê hoặc hắn.
Rời giường đi đến phía trước cửa sổ, nơi xa kia đã từng là kinh đô của Đại Đường, là nơi hắn từng mộng tưởng được bái tướng phong hầu.
Đèn đuốc sáng trưng, tựa hồ chuyện thay đổi triều đại mấy tháng trước đó cũng không có ảnh hưởng gì đến tòa thành trì rộng lớn này.
Đám đông huyên náo, khắp nơi giăng đèn kết hoa, âm thanh rộn rã ca múa mừng cảnh thái bình.
Thay đổi chủ nhân cũng chẳng ảnh hưởng đến sinh hoạt của ngàn vạn bách tính.
Thậm chí tòa thành trì này đổi chủ, lại trở thành một ngày lễ hội của dân thường.
Những kẻ quý tộc tiếc rẻ không nỡ rơi một giọt máu, vậy mà sau một đêm lại trở nên hào phóng nhân từ.
Nơi này đã từng là là khát vọng, là hoài bão trong lòng hắn, hắn cực khổ đọc sách thánh hiền chỉ vì muốn tạo nên một nơi thái bình thịnh thế.
Nhưng sưu cao thuế nặng của Đại Đường đã đến mức không thể tưởng tượng nổi, sâu mọt trong kinh đô ngày càng lớn mạnh, dân chúng Đại Đường đã chịu đựng Đại Đường trong một thời gian dài!
Muốn tạo nên thịnh thế, chuyện tất yếu là phải nạo xương trị độc tận gốc cho cái đế quốc mục nát này, nhưng hắn lại gặp phải trở ngại lớn nhất, chính là chủ nhân của kinh đô này.
Hắn có lý tưởng cao thượng, có khát vọng rộng lớn, vì sao không tự mình dựng nên thái bình thịnh thế?
Thiên hạ này vốn nên thuộc về những người trong thiên hạ!
Kể từ khi có được bình đan dược kia, Tạ Tân Tri đã cho rằng trời cao quan tâm đến hắn, cho phép tham vọng của hắn trở thành hiện thực.
Chiêu binh mãi mã, tung hoành phối hợp, tất cả đều tiến triển tự nhiên đến thế.
Thời điểm đó Tạ Tân Tri cũng rất vui mưng, hắn chính là người có cơ duyên to lớn!
Tuổi trẻ tài cao, tinh thần hăng hái.
Khi võ lực của hứn tăng đến cảnh giới Đại Tông Sư, hắn có cảm giác hắn đã nắm toàn bộ thế giới trong tay!
Nếu như không phải…
Trong mắt Tạ Tân Tri hiện lên một tia lạnh lùng, hắn vĩnh viễn không thể quên thời điểm hắn trở về kinh đô tìm kiếm tin tức, thuận tiện cứu hôn thê của hắn, đã bị thứ gọi là hồn phách tiên nhân cướp đoạt thân thể chỉ trong một khắc ngắn ngủi.
Vận mệnh của hắn trong nháy mắt đã rơi vào tay người khác, nếu như không phải hắn có một thân hạo nhiên chính khí, chỉ sợ trong nháy mắt đã bị tiên nhân chiếm đoạt hoàn toàn thân thể!
Tạ Tân Tri đã từng ngây thơ cho rằng, tiên nhân chỉ quan tâm đến chuyện của tiên nhân, chuyện nhân gian tự có phàm nhân quản lý.
Nhưng một khắc khi thân thể bị cưỡng ép chiếm đoạt, Tạ Tân Tri mới biết được, trong mắt tiên nhân, cái gọi là tiên thiên đại tông sư, cái gọi là mưu quyền đoạt lợi chẳng có gì đáng để nhắc đến.
Thật không công bằng!
Tạ Tân Tri nắm chặt nắm đấm, hồi tưởng lại quãng thời gian hắn và hồn phách tiên nhân kia không ngừng tranh đoạt cơ thể.
Trong quãng thời gian ấy, hắn từ sợ hãi, đến cầu khẩn, sau đó lại thận trọng từng bước giành được thắng lợi.
Giữa bóng tối không thấy mặt trời, tìm cách tự cứu bản thân, cứ lặp đi lặp lại việc tranh đoạt, không ngờ hắn lại chiếm thế thượng phong khi tranh giành thân thể với tiên nhân.
Đồng thời hắn cũng hiểu biết thêm những kiến thức không thuộc về cõi phàm trần, biết đến thế giới bên ngoài nhân gian.
Hắn đã hiểu được tác dụng của hạo nhiên chính khí, và cũng biết người mang vận mệnh trở thành Hoàng đế Nhân loại như hắn nên phát huy thế mạnh như thế nào.
Chuẩn bị chu toàn, lại giả vờ giả vịt để tên ngu xuẩn kia hạ thấp cảnh giác.
Một buổi chiều nọ, hắn thân là phàm nhân đã nuốt chửng hoàn toàn hồn phách tiên nhân kia!
Hắn cũng kế thừa tất cả ký ức của tiên nhân!
Lăng Phong? Lâm Phong?
Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đáng thương chỉ biết than thân trách phận mà chẳng có dũng khí thay đổi, cũng xứng xưng là tiên nhân sao?
Còn chẳng xứng xách giày cho hắn nữa, nhưng lại có năng lực bóp chết hắn bất cứ lúc nào!
Tạ Tân Tri nhớ tới tu hành giả đã chiếm cứ thân thể của mình, trên mặt lộ ra một tia châm chọc, nhưng trong lòng cũng có một tia cảm kích.
Cũng chính nhờ kẻ đáng thương này mà hắn mới có được năng lực tu hành.
Đồng thời hắn cũng mở ra một cánh cửa lớn, cũng nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn!
Tất cả những chuyện này bắt đầu từ khi người gọi là tiên nhân kia cho hắn bình đàn dược có thể tạo ra hàng loạt tiên thiên đại tông sư.
Vào thời khắc ấy, một ý nghĩ khác đã điên cuồng phát sinh trong hắn.
Có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, lại thu hoạch được sức mạnh cường đại, dã tâm đã chiếm cứ lấy nội tâm của Tạ Tân Tri.
Nhưng Tạ Tân Tri tỉnh táo trở lại, hắn biết rõ hắn muốn gì, cũng hiểu rõ hắn cần phải trả giá bao nhiêu cho điều đó, những điều này đã đè nặng trong lòng Tạ Tân Tri từ rất lâu.
Cái gọi là nhân gian cũng chỉ là lồng giam của người phàm, những người gọi là tiên nhân cũng chẳng qua cũng chỉ là phàm nhân nắm giữ được sức mạnh mà thôi.
Càng không cần nhắc đến, phía trên tiên nhân còn có tiên nhân khiến tiên nhân sợ hãi!
Trong mắt tiên nhân, những tiên nhân kia cũng chẳng qua chỉ là phàm nhâm nắm giữ sức mạnh cường đại hơn mà thôi!
Cho nên tiên nhân cũng không có gì thần bí, cũng chẳng đến mức khiến hắn phải e sợ.
Hắn bây giờ cũng có cơ hội trở thành người nắm giữ sức mạnh ấy, nắm giữ vận mệnh sống còn của chính mình!
Kể từ buổi chiều hôm ấy, Tạ Tân Tri đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình.
Cũng bắt đầu từ đó, hắn từ một phàm nhân trở thành người có căn cốt, trở thành tu hành giả có khả năng tu tập!
Vì thế khi Lăng Phong tìm tới Tạ Tân Tri, Tạ Tân Tri không hề do dự, thậm chí còn chủ động bày mưu cùng với Lăng Phong.
So với tên Lâm Phong kia, Lăng Phong tùy tiện xấc xược hơn, nhưng không ngờ lại hợp ý hắn.
“Ta muốn tạo nên một thế giới mà ai ai cũng là rồng, toàn bộ sinh linh đều đứng cùng một vạch xuất phát!”
Đây là những lời táo bạo mà Lăng Phong đã nói khi bọn họ gặp nhau lần đầu.
Lăng Phong nói lời này, trong mắt Tạ Tân Tri dường như thấy được bản thân mình trước đây.
Thật quá giống khát vọng thay đổi thế giới của hắn trước đây!
Không biết có phải là vì đã cắn nuốt hồn phách của Lâm Phong, hay duyên cớ là vì câu nói này.
Tạ Tân Tri và Lăng Phong bắt được nhịp với nhau.
Hắn không tiếc giết chết cha ruột của mình, không tiếc giả chết, không tiếc bỏ qua hoàng vị đã nằm trong tầm tay.
Đối với âu Dương, trong lòng Tạ Tân Tri không biết phải nên cảm tạ hay là oán hận hắn.
Bởi vì tu hành giả tên gọi âu Dương kia, cũng muốn dùng một lọ đan dược để khống chế cuộc đời vận mệnh của hắn.
Đối với âu Dương, Tạ Tân Tri cảm thấy sỉ nhục vì bị lợi dụng, cảm thấy nhục nhã vì vận mệnh bị nắm giữ.
Nếu như không phải vì bình đan dược đó, có khả năng hắn vẫn còn ngu muội dốc hết tâm huyết thay đổi thế gian này.
Nếu như không phải vì nữ nhân có dã tâm nhưng lại ngu xuẩn kia, hắn cũng sẽ không bị thứ gọi là tiên nhân cưỡng chiếm thân thể!
Nhưng nếu không nhờ âu Dương, hắn cũng sẽ không nhìn thấy đất trời rộng lớn bao la này, hắn cũng vĩnh viễn không có cơ hội bay nhảy khỏi thế giới này!
Cho nên hắn từ bỏ hết thảy, chỉ vì muốn thoát khỏi vận mệnh bị kiểm soát của chính hắn!
Hắn chẳng muốn gì nhiều, chỉ muốn sống vì bản thân, sau đó nhìn thấy một thế giới công bằng!
Hắn đã cống hiến tất cả vì ý tưởng này!
Vì thế hắn sẽ không thua, hắn không thể thua!
Tạ Tân Tri nhìn vầng trăng sáng treo trên cao, gắt gao nắm chặt tay, móng tay khảm sâu vào da thịt, máu tươi chảy ròng, nhưng hắn lại tựa như chẳng hề hay biết…
Bạn cần đăng nhập để bình luận