Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 531: Âu Dương tập kích ban đêm

Phụ nữ ấy mà, đặc biệt là các trưởng bối, mới không gặp có một tháng mà tưởng như mười năm chưa gặp lại.
Từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, chỉ thiếu cắt ngươi thành từng lát rồi quan sát thôi.
“Gầy đi rồi!”
“Hình như cao hơn tí?”
“Ta đã bảo ta không phải tiểu sư nương của ngươi mà!”
“Không đúng, tiểu tử cơ thể của ngươi bị làm sao đây?”
“Kinh mạch vỡ vụn, đan điền hư tổn, đạo cơ... ờ, đúng rồi ngươi làm gì có đạo cơ!”
“Ta không muốn làm tiểu…ngươi bị thương à?”
Các nàng cứ líu lo nói khiến âu Dương bị làm ồn đến đau đầu, hắn cứ nằm đấy, gương mặt không còn gì luyến tiếc để cho ba vị tu sĩ độ kiếp kỳ kiểm tra toàn thân.
Dường như ba người này ai cũng không nhường ai, ba nguồn pháp lực chí cường cứ quanh quẩn trên đầu hắn.
Hắn mơ hồ, hình như hắn nhìn thấy pháp tắc của mấy nàng hình thành nguyên khí choảng nhau trước mặt hắn.
Không phải chứ? kiểm tra thì kiểm tra cơ thể ta thôi, tự nhiên lại giận dỗi?
Giận dỗi cũng đừng lôi cơ thể ta ra đùa chứ?
Mặc dù giận, nhưng ba vị này dù sao cũng là cường giả độ kiếp kỳ, ba nguồn pháp tắc tuy choảng nhau trước mặt mình nhưng khi kiểm tra cơ thể mình lại rất cẩn thận.
âu Dương cũng như đang phó mặc cho số phận, để tỉ muội Tô Tiểu Thất, Mộ Vân Ca coi cơ thể mình như mô hình, tùy ý các nàng.
Quái, quái thế nhỉ!
Rõ ràng không có bất kỳ dấu hiệu bị thương nào, nhưng kinh mạch có biểu hiện từ từ tổn thương, nhưng vừa mới bị thương rất nhanh đã được chân nguyên trong cơ thể âu Dương chữa trị.
Nhưng giây tiếp theo, kinh mạch lại bắt đầu bị hư tổn, dường như cách chữa trị đơn giản đó không còn một chút tác dụng nào nữa.
Chỉ là nếu không chữa trị, e rằng tổn thương đến một mức độ nhất kinh chúng mới dừng lại.
Điều kỳ lạ này, kể cả ba vị cường giả độ kiếp kỳ như các nàng cũng chưa từng thấy bao giờ.
Chuyện này cũng giống như, ta tuy không làm gì cả nhưng cơ thể ta lại bị thương?
Quá kỳ lạ!
Bị các nàng lật qua lật lại mấy lần, âu Dương với biểu cảm cuộc sống không còn gì hối tiếc nhìn ba nàng đang kinh ngạc."Không sao không sao. Chì là lần này ra ngoài có hơi dùng lực một tí, các sư nương cũng thấy mà, chân nguyên trong cơ thể ta tự động chữa trị, không có gì đáng ngại hết!”
Ba kẻ độ kiếp kỳ nhìn nhau rồi lại nhìn hắn, mà âu Dương cũng đang nhìn họ. Lời giải thích của hắn bọn họ tuy có thể hiểu nhưng nghe âu Dương nói đến kết quả, bọn họ lại không đồng ý.
Nhưng lại chẳng có lý thuyết nào phù hợp hơn để giải thích vấn đề này cả, đành bán tín bán nghi tạm thời buông tha hắn, Tô Tiểu Thất đã chuẩn bị sẵn tí nữa đi hỏi Động Hư Tử cho rõ ràng.
âu Dương cười tủm tỉm nghe mấy nàng lải nhải, dù sao các nàng cũng là quan tâm hắn, dù không muốn kiên nhẫn ngồi nghe các nàng nói trên mặt cũng phải nở nụ cười.
Nếu không hắn làm sai các nàng lại nhéo lỗ tai hắn chết.
Coi như là thỉnh an xong, ba người họ cuối cùng cũng buông tha hắn.
Ở lại ăn với các nàng một bữa, các nàng cứ gặp đồ ăn muốn lấp đầy cái bụng của hắn, ăn no xong hắn xoa xoa bụng, ung dung bước vào căn phòng chỉ dành riêng cho phong chủ của Tô Tiểu Thất, nằm đó để dạ dày tiêu hóa.
Hắn nằm nghe tiếng các nàng cãi nhau, mà sao hắn lại cảm thấy như tiếng hát ru con ngủ.
Không biết phải do hắn ăn no quá chăng, tiêu hóa thức ăn tốn sức lực, trong lúc bất tri bất giác hắn ngủ thiếp đi.
Ba vị tu sĩ độ kiếp kỳ nhìn thấy âu Dương ngủ ngon như vậy, muốn để hắn ngủ nghỉ cho tốt bèn rời khỏi đại điện, mặc hắn ở đó nằm ngủ.
Trăng treo trên cao, một bóng chó lén la lén lút băng qua Ngọc Nữ Phong.
âu Dương cẩn thận bước đến phòng Mô Vân Hải, có hơi do dự định gõ cửa phòng nàng.
Nhưng hắn nghĩ, đêm hôm khuya khoắt, mình đến phòng của tiểu sư nương, nếu như bị truyền ra ngoài có phải mang tiếng chết không.
Đang lúc do dự, Mộ Vân Hải đã tự động mở cửa phòng, Mộ Vân Hải mái tóc bạc trắng đứng trước mặt âu Dương, đôi mắt trong veo to tròn nhìn hắn.
Không chờ hắn kịp mở miệng, Mộ Vân Hải đã kéo âu Dương vào trong phòng.
âu Dương vội vàng nắm lấy khung cửa nói: “Tiểu sư nương, người làm gì vậy, đêm khuya vắng vẻ, đừng có kéo ta ta tự biết đi!”
“Ta đã bảo ta không phải tiểu sư nương của ngươi mà!” Nàng kéo hắn vào trong căn phòng, giận dữ nhìn hắn.
Gương mặt nàng vẫn luôn như vậy, xinh đẹp lạnh lùng như búp bê sứ, đột nhiên tức giận lại có một chút vướng bụi trần.
Trong sự thanh thoát không vướng bụi trần ấy lại có một chút hồn nhiên.
Lão đầu nhà mình đúng là biết hưởng phúc, được cô chị lại hốt cả cô em!
Nàng nhìn ánh mắt của hắn, Mộ Vân Hải có chút bực mình. Nói sao mình cũng là phó tông chủ Bồng Lai tiên sơn, cường giả độ kiếp kỳ!
Tuy bị tiên nhân chiếm giữ thân thể, những năm này mình vẫn luôn ù ù cạc cạc sống qua ngày, nhưng những chuyện bên ngoài mình vẫn có cách nghĩ riêng của mình.
Rõ ràng lần trước mình đã cho âu Dương mộng bản mệnh của mình, ai biết hắn còn gọi mình là Tiểu sư nương.
Mình còn lâu mới giống tỷ tỷ mang Hồ Vân đính lên trên cây roi. Mình và Hồ Vân vốn không có bất kỳ quan hệ nào!
Đang muốn giải thích cho âu Dương, nhưng lời đến bên miệng, thốt ra lại giống như trách mắng: “ Ngươi tìm ta có chuyện gì!”
“Này…tiểu. Sư nương có thể cho ta ngủ một giấc không?” âu Dương gãi đầu hỏi.
Ngớ một chút, Mộ Vân Hải mặt đỏ ửng, tức giận nhìn như muốn xẻo hắn.
Đồ xấu xa!
Cứ thế mà nói thẳng ra à, nghĩ cũng phải tìm cách nói sao cho thuận miệng chứ?
Mình nói sao cũng là khuê nữ nhà người ta, khó xử thế này sao mà đồng ý được?
Mô Vân Hải cắn chặt hàm răng trắng, im lặng không nói.
âu Dương vội vàng nói tiếp: “Ngủ một chút. Ta cam đoan! Lần sau không ngủ nữa!”
Vừa nói vừa cởi y phục bước đến bên giường Mô Vân Hải.
????????????????
Mộ Vân Hải ngây người, sắc mặt lập tức đen xì, nàng xoay tay phải, lập tức một cây đàn nhị hồ đã xuất hiện trong tay của nàng.
“Không ngờ ngươi lại là loại người “hi” này? Bạc tình bạc nghĩa, phụ lòng người ta! Hôm nay ta phải thay Hồ Vân thanh lý môn hộ!” Mộ Vân Hải lật ngón tay, một lưỡi âm đao từ Nhị hồ phóng tới chỗ âu Dương.
âu Dương sửng sốt, lập tức xoay người vội vàng tránh thoát khỏi lưỡi đạo này, hắn chật vật giơ hai tay đầu hàng nói: “Tiểu sư nương ta thật sự không có ác ý, ngươi để ta ngủ một chút như lần trước ấy, một chút thôi!”
âu Dương đến Ngọc Nữ Phong ngoài việc muốn thỉnh an mấy vị sư nương ra, hắn còn muốn nhờ Mộ Vân Hải đưa mình vào mộng bản mệnh lần nữa, muốn xem thử xem nơi đó bây giờ như thế nào.
Mộ Vân Hải nghe thấy âu Dương nói, gương mặt thanh tú động lòng người hơi kinh ngạc, sau đó lập tức vỡ lẽ âu Dương nói lần trước kia là chỉ mình đưa mộng bản mệnh của mình cho hắn.
Tên tiểu tử này làm ơn đi không nói rõ trong một lần được hả?
Cứ để người ta hiểu lầm!
Mộ Vân Hải buông đàn nhị trong tay xuống, trong lòng có chút mất mác.
Nhìn âu Dương đang tí tửng cười với nàng, Mộ Vân Hải giận dữ nói: “âm luật chi đạo, lấy khí ngự âm, hóa không thành có, hóa có thành công..."
âm thanh huyền ảo theo những gì Mộ Vân Hải đọc bay quanh trong phòng.
âu Dương chưa kịp phản ứng, thanh âm rơi vào tay, đôi mắt lập tức mở to:” Tiểu sư nương, này quá đột..."
Cơn buồn ngủ ập tới, chân hắn mềm nhũn ngã xuống, đầu dựa trên đất ngủ thiếp đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận