Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 393: Gọi một tiếng Đại sư huynh cho ta nghe chút

Triệu Tiền Tôn nghi ngờ, nhìn chằm chằm âu Dương giống như nghĩ hắn đang nói đùa, không biết vì sao, hắn cảm thấy âu Dương không nói đùa với mình.
"Sư huynh đệ các ngươi gặp nhau thân thiết vậy sao?" Thường Tố Trinh ngồi trên ngai vàng hỏi.
"Bệ hạ, ta và vị đạo huynh này chỉ là mới quen đã thân, chứ không phải là đồng môn cùng một sư phụ, tại hạ chỉ là tán tu thôi!" Triệu Tiền Tôn nghe Thường Tố Trinh hỏi, lập tức mở miệng phủi sạch quan hệ với âu Dương.
"Không phải là đồng môn cùng một sư phụ?"
Thường Tố Trinh ngạc nhiên nhìn Triệu Tiền Tôn, hỏi: "Không phải ngươi có truyền thừa sao?"
Triệu Tiền Tôn chăm chú đáp: "Năm đó ta trượt chân rơi xuống sơn cốc, ngẫu nhiên lấy được truyền thừa của tiên nhân, được tiên nhân quan tâm, mới tu luyện ra bản lĩnh, cho nên không liên quan gì tới Thanh Vân tông!"
Sắc mặt âu Dương và Thường Tố Trinh trở nên kì lạ khi nghe Triệu Tiền Tôn tự tin nói như vậy.
Trượt chân rơi xuống sơn cốc, ngẫu nhiên lấy được pháp quyết tu tiên chí cao vô thượng‌, đây là tình phổ biến quen thuộc của giới tu hành.
"Ngươi không biết tiên nhân truyền thụ công pháp cho ngươi trông thế nào sao?" Thường Tố Trinh nhịn không được hỏi, nàng là người yêu của Hồ Vân nên rất quen thuộc truyền thừa của hắn, bởi vậy nàng sẽ không dễ dàng cho phép Triệu Tiền Tôn có thể làm bậy ở Vạn Yêu quốc.
Triệu Tiền Tôn ngẩng đầu, cao giọng nói: "Ta tất nhiên không dám quên chuyện này, tiên nhân mặc đạo bào màu xám, khí thế hiên ngang, tướng mạo bất phàm, phóng đãng không bị trói buộc, có phong thái của thế ngoại cao nhân!"
Khi nói tới tiên nhân, cho mình truyền thừa thì vẻ mặt của Triệu Tiền Tôn có sự ngưỡng mộ, không lời nào có thể tả được.
"Phụt phụt..." âu Dương đứng bên cạnh nhịn không được bật cười.
"Ngươi cười cái gì?" Triệu Tiền Tôn nhíu mày bất mãn, dù mình không phải người tốt, nhưng cũng hiểu chuyện có ơn thì phải báo ơn. Khi mình hình dung dáng vẻ của tiên nhân thì tên đáng ghét này còn dám cười.
âu Dương nhịn cười, lắc đầu nói: "Ta nghĩ đến một chuyện vui!"
Trong lòng Triệu Tiền Tôn hơi bất mãn, nhưng vẫn nhịn không tức giận, chỉ tiếp tục nói cho Thường Tố Trinh nghe: "Mặc dù không nhìn mặt nhưng cũng biết, tiên nhân sớm không có thất tình lục dục, nhảy ra khỏi tam giới, nhưng ta vẫn xem tiên nhân là sư phụ, có ơn đã giúp Triệu Tiền Tôn ta có cuộc đời mới."
"Phụt phụt..."
"Ta nhịn ngươi lâu rồi, ngươi cười cái gì chứ, có bản lĩnh thì đấu một trận!" Triệu Tiền Tôn cũng nhịn không được nữa nắm chặt cổ áo âu Dương, hung tợn quát.
Sỉ nhục mình thì thôi nhưng thậm chí ngay cả tiên nhân mà mình coi như mà cha mẹ đã cho mình cuộc đời mới cũng bị sỉ nhục thì Triệu Tiền Tôn không thể nhịn nữa.
âu Dương vô tội nhìn Triệu Tiền Tôn, lắc đầu nói: "Vừa rồi không phải ta cười!"
Lúc này Triệu Tiền Tôn mới kịp phản ứng, nhìn về phía phát ra tiếng cười thì phát hiện Nữ vương vạn yêu ngồi ngay ngắn trên ngai vàng che miệng cười.
Thường Tố Trinh điều chỉnh sắc mặt, lập tức bình tĩnh nói: "Cô cũng nghĩ đến một việc khiến cô vui."
Triệu Tiền Tôn cau mày nhìn Thường Tố Trinh trước mắt nói: "Bệ hạ cũng miệt thị sư phụ của tại hạ sao? Hay là còn khinh bỉ tán tu chúng ta?"
Khi đối mặt Nữ vương vạn yêu, Triệu Tiền Tôn vẫn không kiêu ngạo không tự ti, cùng lắm thì không ở Vạn Yêu quốc nữa, nhưng phải lấy lại công bằng cho vị sư phụ tiên nhân mà mình chưa từng gặp mặt!
Nữ vương vạn yêu thả tay xuống, nàng lười giải thích, cũng không cần giải thích cho một tu sĩ Nhân tộc chưa tới Hợp Thể cũng dám ăn nói bừa bãi trước mặt mình như thế.
Dù là đệ tử thân truyền của Hồ Vân, mình cũng sẽ đánh không tha!
Đệ tử thân truyền của Hồ Vân thì giỏi lắm sao? Hồ Vân ‌ở chỗ của mình không phải cũng cúi đầu sao!
Bầu không khí trong điện lớn đột nhiên lạnh xuống, Nữ vương vạn yêu là Độ Kiếp tầng chín bị một tu sĩ Nhân tộc hỏi thăm, ắt cảm thấy tức giận.
Hai tay Triệu Tiền Tôn nắm chặt đồng tiền, dù không đánh lại cũng có thể chế nhạo đối phương một chút, sau đó, tìm đường chạy trốn.
âu Dương đánh vỡ bầu không khí này rất đúng lúc, lôi kéo ống tay áo Triệu Tiền Tôn, hỏi hắn: "Này này, lão Triệu, ngươi nhìn thử xem ngươi biết người này không?"
Triệu Tiền Tôn nhìn qua, lập tức sững người tại chỗ.
Kí Lục thạch trong tay âu Dương chiếu ra hình ảnh một người trung niên mặc đạo bào màu xám, vẻ mặt u buồn nhưng xảo trá.
Mặc dù khí chất rất khác, nhưng Triệu Tiền Tôn vẫn nhìn ra, người trong Kí Lục thạch trong tay âu Dương là thế ngoại cao nhân đã cho mình công pháp tuyệt thế!
"Tại sao ngươi lại có hình ảnh của tiên nhân!" Triệu Tiền Tôn không để ý mặt mũi, bắt lấy cổ tay âu Dương vội vàng hỏi.
âu Dương nhẹ nhàng đẩy tay Triệu Tiền Tôn ra, nắm chặt hai tay nâng về một bên cao giọng nói: "Người này là phó tông chủ Thanh Vân tông, phong chủ Tiểu Sơn phong, Thần Kinh Tử Hồ Vân! Cũng là sư phụ của ta!"
"Phó tông chủ Thanh Vân tông? Phong chủ Tiểu Sơn phong? Hồ Vân?" Triệu Tiền Tôn tự lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ đến âu Dương đã từng nói, mình là Đại sư huynh của Tiểu Sơn phong trong Thanh Vân tông.
Có nghĩa là thế ngoại cao nhân cho mình truyền thừa, tiên nhân trong suy nghĩ của mình thật ra là sư phụ của âu Dương?!
Dù Triệu Tiền Tôn đã sớm trải qua tất cả mọi chuyện trên đời nhưng khi nghe được tin tức này thì cũng không kịp hiểu là chuyện gì xảy ra.
Khi hình ảnh Hồ Vân vừa xuất hiện, trong điện lập tức xuất hiện sóng to gió lớn.
"Trời ạ! Hồ Vân!"
"Tại sao ở chỗ ‌nào cũng có lão già này chứ!"
"Bệ hạ! Ngươi cũng không nên bị Hồ Vân mê hoặc tâm trí nữa!"
"Bệ hạ! Ta là người đầu tiên nhất không ‌đồng ý hôn sự của ngài và Hồ Vân! Hu hu hu..."
...
Mấy trăm yêu trong điện nhìn thấy hình ảnh Hồ Vân thì tự nhiên cũng nhận ra hắn, chính là tên ăn chơi phóng đãng không kiềm chế này mê hoặc tâm trí bệ hạ, suýt chút nữa bệ hạ không thèm làm quốc chủ Vạn Yêu quốc, cũng muốn theo tên ăn chơi này đi khắp nơi!
"Hôn sự? Quốc chủ Vạn Yêu quốc còn kết hôn với thế ngoại cao nhân?" Triệu Tiền Tôn vốn ngơ ngác lại tiếp tục trợn tròn mắt.
Mà Thường Tố Trinh ngồi trên ngai vàng thấy hình ảnh Hồ Vân của khỏi cũng hơi ngây dại, nghe trong điện ồn ào thì lạnh lùng quát: "Yên lặng!"
Đại điện nháy mắt lặng ngắt như tờ, không ai dám làm trái mệnh lệnh của vị Vạn Yêu quốc chủ trước mắt, chọc nàng thì chết cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
"Ha! Thế nào? ‌Choáng váng sao?" âu Dương đi đến trước mặt Triệu Tiền Tôn đang đờ đẫn, giơ tay lên tát nhẹ hắn hai cái.
Triệu Tiền Tôn lấy ‌lại tinh thần, lộ ra nụ cười khó coi hơn khóc, nhìn âu Dương nói: "Đạo huynh, trò đùa này tuyệt đối không buồn cười!"
Hắn luôn nghĩ bản thân là tán tu, xem thường tông môn lớn cầm giữ vô số tài nguyên, cảm thấy lễ nghi phiền phức trong tông môn rất trơ trẽn, là một tán tu, tiêu dao tự tại trên đời, không nghĩ tới mình cũng là một thành viên trong tông môn lớn.
âu Dương nhìn Triệu Tiền Tôn đang kinh ngạc, ho khan một tiếng, oán trách nhìn Triệu Tiền Tôn nói: "Còn gọi đạo huynh gì chứ, gọi một tiếng Đại sư huynh cho ta nghe chút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận