Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 451: Thời điểm có gió xuân

âu Dương nằm trên ghế nằm ngáy khò khò, Bạch Phi Vũ nằm trên cây ngẩn người nhìn pho tượng Lý Thái Bạch ở phía xa. Ngửi được mùi hương tùng thoang thoảng ở nơi xa khiến người cảm thấy khó chịu.
Bạch Phi Vũ tiếp tục nhìn tấm bản đồ, trong ngàn vạn năm qua, chắc chắn có vô số tu sĩ đã xem nó. Chắc chắn bọn họ cũng không ngừng dựa theo bản đồ tìm kiếm. Nhưng chắc chắn là không tìm được gì bởi vì tấm bản đồ này chỉ phương hướng giống như đi một vòng cuối cùng cũng về tới Triều Ca thành. Tấm bản đồ này chỉ dùng để ghi lại lộ trình vạn dặm mà Lý Thái Bạch và âu Trị Tử đã đi qua.
Hai người bạn thân của hắn, âu Trị Tử và âu Dã Tử. Hai người dùng chung một cơ thể, lại cứu hắn bằng những cách khác nhau. Một người giúp hắn tìm lại chính mình, một người thì vào thời khắc sống còn của hắn đã lấy thân tế kiếm, giúp hắn ngộ đạo kết quả Kiếm tiên.
Lý Thái Bạch hắn không dám quên, cũng sợ hãi sẽ quên. Cho nên hắn tạo ra tấm bản đồ không thể phá hủy này, chỉ cần Triều Ca thành không bị phá hủy thì nó sẽ không biến mất.
Mà chỉ có hắn hiểu tấm bản đồ này, hoặc nói chỉ có ba người hiểu nó.
Bạch Phi Vũ nhìn Điêu Mao đang ngơ ngác nhìn nơi xa, hắn đưa tay sờ lông nó, nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng thấy đúng không? âu Dã Tử?"
Chim xanh Điêu Mao dời tầm mắt, ngoẹo đầu nhìn Bạch Phi Vũ, đột nhiên dùng giọng điệu kì lạ hót: "Nhìn thêm lần nữa, nhìn nhiều thì sẽ nổ tung."

Bạch Phi Vũ im lặng, âu Dã Tử đã biến thành chim xanh, tự nhiên cũng mất trí nhớ, bây giờ chim xanh chỉ là Hàm Vũ thôi.
Nhưng đời trước ta nợ ngươi, đời này chắc chắn ta sẽ trả cho ngươi!
Bạch Phi Vũ vỗ đầu nó, quay đầu nhìn pho tượng Lý Thái Bạch. Nhang khói dày bao phủ cả pho tượng làm nó có cảm giác hơi kì diệu.
Dù con mắt của pho tượng kia là được điêu khắc ra nhưng do nhang khói hun đúc nên cảm thấy nó trang nghiêm.
Nhân gian bái người tu hành, khẩn cầu mưa thuận gió hoà, người tu hành lại bái tiên nhân, hi vọng tương lai tu hành có thể thuận buồm xuôi gió.
Sinh linh luôn tìm một nơi để gửi gắm tâm hồn yếu ớt của mình. Mà khối đá bình thường gánh chịu hi vọng của rất nhiều sinh linh cũng sẽ trang trọng hơn nhiều.
Nghĩ tới những điều này, trong lòng Bạch Phi Vũ cảm thấy hơi nặng nề, hắn nghĩ tới tiên thời Thượng Cổ.
Tiên cũng đã dựa vào cúng tế để khống chế sinh linh. Nhưng vì sao tiên sẽ gióng trống khua chiêng dùng việc cúng tế không có tác dụng gì để khống chế sinh linh.
Bạch Phi Vũ cảm thấy hoang mang, lúc đó, Lý Thái Bạch không hiểu, bây giờ Bạch Phi Vũ cũng hoang mang.
Ở thời Thượng Cổ, thời đại mà tiên ngồi trên trời cao, cúng tế là việc quan trọng nhất của mỗi sinh linh, gần như tất cả sinh linh đều sống vì việc cúng tế.
Dâng những bảo vật trân quý nhất của mình cho tiên trên bầu trời, hi vọng có thể đạt được sự quan tâm của họ. Chỉ cần nỗ lực dâng đồ càng quý giá nhất của mình thì sẽ được tiên ban tặng càng nhiều.
Nhưng những đồ vật quý giá của sinh linh thì không có tác dụng với tiên.
Người cuồng tín thậm chí sẽ hiến tế cha mẹ, vợ con của mình, từ đó nhận được tiên chúc phúc.
Nhưng tiên cần cha mẹ, vợ con của người đó để làm gì? Đâu phải bọn họ thiếu tình thương của cha nên muốn tìm sinh linh làm cha chứ?
Vậy tại sao các tiên lại coi trọng việc cúng tế như vậy, nếu việc cúng tế không long trọng thì sẽ phạt sinh linh, thậm chí là bộ tộc của sinh linh đó?
Rất nhiều bộ tộc không coi trọng việc cúng tế nên bị tiên trừng phạt dẫn đến diệt tộc.
Kí ức đứt quãng của kiếp trước không ngừng hiện ra, Bạch Phi Vũ nắm chặt nắm đấm khi xem hình ảnh bởi vì không cúng tế mà bị tàn sát.
Bạch Phi Vũ nhìn chằm chằm pho tượng ở xa, chậm rãi leo xuống cây, đi tới chỗ âu Dương đang nằm trên ghế ngáy khò khò.
"Đại sư huynh, ta đã hiểu rồi!"
âu Dương đang ngủ ngáy bị tiếng kêu làm giật mình sặc nước bọt nên ngồi dậy liên tục ho khan.
"Khụ khụ khụ. Tiểu tử ngươi muốn hù chết ta sao?" âu Dương vừa ho khan vừa tức giận nhìn Bạch Phi Vũ.
Lúc này Bạch Phi Vũ hoàn toàn không còn bộ dạng tàn phế như lúc mới tới, mặc dù vẫn không còn tu vi, nhưng giống như đã tìm được phương hướng, ánh mắt sáng ngời khó tả.
"Đường đi của ta đã sai!" Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương, hắn thành khẩn nói.
Bạch Phi Vũ nói đường đi của mình sai, không chỉ là Bạch Phi Vũ mà còn là kiếp trước Lý Thái Bạch cũng đi nhầm. Cho nên kiếp trước hắn mới chuyển thế lần nữa để đi lại con đường của kiếp trước xem có gì khác nhau!
Từ đó tìm ra một tương lai sáng hơn trước!
"Ồ? Đường đi đã sai? Đi sai thế nào?" âu Dương tò mò hỏi Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ đáp: "Ta không biết!"
"Không biết thì ngươi nói..." âu Dương theo bản năng muốn mắng nhưng thấy ánh mắt có tinh thần của Bạch Phi Vũ thì không nỡ.
Bạch Phi Vũ không để ý tới mà cười nói: "Mặc dù không biết, nhưng ta biết đáp án đang ở trên đường!"
Chim xanh Điêu Mao đậu lên vai Bạch Phi Vũ, thân mật cọ hắn, Bạch Phi Vũ cũng cười đưa tay sờ lông nó.
âu Dương cất Ký Lục thạch, nhìn Bạch Phi Vũ có lại động lực trước mắt, dù không biết tiểu tử này hiểu ra cái gì, nhưng trong lòng đại khái biết được.
Lý Thái Bạch để lại thứ gì đó nên Bạch Phi Vũ đã tìm được.
Dù cảm thấy kì lạ là vì sao không có những dấu hiệu trời ban điềm lành như sương mù tím trải mấy vạn dặm, đất mọc sen vàng hiện ra.
Nhưng Tiểu Bạch đã tìm được phương hướng thì âu Dương yên tâm.
âu Dương không hứng thú cũng không cần biết kế hoạch đã chuẩn bị là gì, đó là việc của Bạch Phi Vũ và Lý Thái Bạch, hắn chỉ cần đảm bảo Tiểu Bạch an toàn trên đường tìm đạo là được.
âu Dương ngồi dậy, cẩn thận ôm hồ ly còn đang ngủ.
Tư chất Đồ Đồ kém tới mức nào vậy? Nhận truyền thừa của Cửu Vĩ thiên hồ mà ngủ thời gian dài như vậy vẫn chưa tỉnh lại?
Sau này hồ ly con nên về Tiểu Sơn phong làm linh vật là được rồi.
Hai tay khoanh trước ngực, ôm hồ ly con, bên hông đeo Tịnh Tử, âu Dương mỉm cười nhìn Bạch Phi Vũ: "Nếu đã biết, vậy chi bằng bây giờ nên lên đường đi?"
Bạch Phi Vũ cũng cười, gật đầu.
Thời điểm có gió xuân đúng là lúc nên bắt đầu cuộc hành trình mới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận