Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 729: ĐẠI NĂNG ĐỀU TỤ TẬP Ở NÚI NẠI HÀ

Trên đỉnh núi Nại Hà, đã có hơn mười vị tu sĩ đứng chờ từ sớm.
Mà địa phủ bây giờ so với đã ngày trước đã quy mô hơn nhiều.
Đường Hoàng Tuyền, sông Vong Xuyên, núi Nại Hà, không quản là thần hồn của đại tu sĩ hay là hồn phách của chúng sinh đều sẽ nhìn thấy hai tòa thành trì này.
Thành Phong Đô và nơi có quỷ khí lượn lờ Địa Phủ, hai tòa thành có phong cách hoàn toàn tương phản đều được đặt tại núi Nại Hà.
Trên bầu trời, sáu cánh cửa bằng đồng đứng sừng sững, vô số thần hồn cùng hồn phách đang trải qua giai đoạn phán tội cuối cùng và gột rửa tội nghiệt xong lập tức có thể tiến vào khu vực sau sáu cánh cửa bằng đồng đó rồi luân hồi chuyển thế.
Mỗi một cánh cửa đều đại diện cho một thế lực cân bằng, cho dù là các vị Thánh Nhân cũng chỉ có thể làm gián đoạn chứ không cách nào chiếm thượng phong ở khu vực cực kỳ trọng yếu đối với chúng sinh.
Mà những tu sĩ đang đứng ở núi Nại Hà, nếu tùy tiện vứt vào trong Ngàn Vạn Tiên Vực cũng đủ sức nhấc lên sóng to gió lớn làm cho vô số tu sĩ trở nên điên cuồng.
Nào là, người có thể khống chế được toàn bộ tán tu trong thiên hạ, sai đâu đánh đó, Tam Mục Long Vương Đại Đế, Tiêu Phong!
Nữ tu thánh địa, bây giờ là Bồng Lai tiên sơn, sơn chủ Tô Linh Nhi!
Thanh Vân Tông tông chủ, phật đạo tuyệt đỉnh, Triệu Tiền Tôn!
Ba mươi ba trọng thiên thần đạo, Thanh Đế, Hàm Vũ Thần Chủ!
Vô địch Kiếm Tông khôi thủ, Tống Thánh nhân, Tống Mộ!
Người phụ trách toàn bộ thân hồn tu sĩ nhập đường luân hồi ở Phong Đô, Phạm Nhập Bân!
Diễn hóa Lục Đạo Luân Hồi, âm tào địa phủ thủ tịch, Tuệ Trí Bồ Tát.
Và mười hai vị Đại Vu sư của Vu tộc, dù đứng cùng mọi người nhưng vẫn có thể nhận thấy sự khác biệt rõ ràng.
Vẻ mặt của mỗi người không đồng nhất, cực kỳ phức tạp.
Những người đang đứng ở cảnh giới cao nhất của thế giới này có thể đạt được đỉnh cao như bây giờ, ít nhiều là nhờ người mà họ sắp gặp.
Mỗi một vị đại tu sĩ ở nơi này đều có duyên nợ cực kỳ to lớn với người sắp chuyển thể đầu thai.
Mỗi một người ở đây, đặt ở thế giới bên ngoài cũng có thể nhấc lên vô số sóng gió trên toàn bộ những thế giới lớn nhỏ kể cả thế giới chủ, bây giờ tất cả đều đứng ở chỗ này chờ người kia xuất hiện.
"Chuyện quái gì ở đây thế? Nếu như Đại sư huynh của ta xảy ra chuyện gì trên đường, ta sẽ chôn cả địa phủ này theo." Tiêu Phong mặc áo choàng đi tới đi lui, có chút sốt ruột hét lên.
Người đàn ông trọc đầu mặc áo khoác da ngậm xì gà đang nhả khói thấy vậy nói: "A di đà Phật, luân hồi chi đạo, không phải do con người có thể quyết định, Tiêu thí chủ an tâm chớ vội, sư huynh khẳng định sẽ tới!"
"Ha ha, nếu vậy còn tốt, nếu không thì. . ." Khóe miệng Tiêu Phong không tự chủ được nhếch lên, cười lạnh nhìn vị hòa thượng trước mặt.
Nếu để cho tán tu bên ngoài nhìn thấy Long Vương đang mím môi, khẳng định sẽ xin Long Vương bớt giận.
Có câu nói là: Long Vương mím môi, sống chết khó lường!
Tiêu Phong một khi bắt đầu mím môi, có thể hiểu tâm tình của hắn không tốt chút nào.
"Long Vương đúng là thật uy phong, tại hạ có một thanh kiếm, không biết Long Vương có từng thấy qua?" Kiếm tu Tống Mộ lạnh lùng với thanh kiếm đang giắt bên hông, ngửa đầu một góc 45 độ nhìn lên bầu trời, nhàn nhạt mở miệng nói.
Tiêu Phong không hiểu nhìn thoáng qua kiếm đạo khôi thủ, nhìn hướng địa phủ mới, tức giận, tiểu tử này ở chỗ này giả vờ cái quỷ gì? Có bệnh?
"Nói điên nói khùng cái gì? Có bản lĩnh thì đánh một trận!" Thanh Điểu Hàm Vũ cũng hơi không kiên nhẫn, cau mày nói.
Những tán tu này đúng là không có một chút quy củ, thật muốn kéo toàn bộ bọn hắn lên Phong Thần bảng, đến ba mươi ba trọng thiên làm người gác cửa hết đi.
Triệu Tiền Tôn thì một mặt quái dị nhìn về phía xa xa, lúc đầu hắn không muốn tới lắm, đối với người kia, hắn không biết nên cảm kích, hay là phẫn nộ nữa.
Nếu không phải phó chưởng môn Mộ Vân Hải của Thanh Vân Tông hi vọng hắn mang một phần đồ vật giao cho người kia, bản thân hắn mới không nguyện ý tới.
"Cũng không biết lần này gặp lại thiếu gia, sẽ là cảnh tượng như thế nào, Thành Phong Đô bây giờ và Phong Đô chi vị cũng nên giao cho thiếu gia!" Phạm Nhập Bân nhìn cảnh sắc dưới núi, trên mặt mang vẻ tươi cười.
Trốn ở phía sau đám người, ánh mắt Tô Linh Nhi có chút phức tạp nhìn về phía dưới núi, thỉnh thoảng trên mặt còn xuất hiện tia ửng đỏ.
Nhân duyên chưa thành khi ấy, liệu lần này có thể thành hay không?
Nhưng nếu như thế, chẳng phải là mình lớn hơn âu Dương sư huynh hai trăm vạn tuổi?
Không biết âu Dương sư huynh có để ý hay không nhỉ.
Mà mười hai Đại Vu sư đang đứng một bên nhìn thấy vô số tu sĩ đột nhiên xông vào bên trong âm tào địa phủ, ánh mắt lại tràn đầy đề phòng.
Những tu sĩ này mấy vạn năm không đến Địa Phủ lấy một lần, lần này đến nhiều như vậy, bọn họ là nhàn rỗi đến mức không có chuyện gì à, làm vì sao không tìm chuyện khác làm đi?
Dù sao Tổ Vu có lệnh, nếu như nhìn thấy có thần hồn mặc một bộ tà áo xanh, cần phải cướp thần hồn về tay Địa Phủ cho được.
Cũng không biết bây giờ mười hai Đại Vu sư bọn họ có đánh lại đám tu sĩ này không nữa.
Nhìn một cách trực quan nhất, gia hỏa đang giắt hai cái loa bên hông kia, khí huyết chi lực mạnh đến mức so với những Đại Vu sư như bọn hắn còn mạnh hơn.
Mười hai Đại Vu cảm giác, chuyện mà Tổ Vu dặn dò có chút khó làm nha!
Mỗi người đều có mỗi tâm tư, nhưng không ngoại lệ, toàn bộ tinh thần của mọi người đều bị một người sắp xuất hiện lôi kéo.
Một bộ áo xanh phiêu nhiên bay xuống, dáng người duyên dáng, mỗi bước di chuyển, phong hoa tuyệt đại.
Cựu Nữ Hoàng Yêu tộc, Ðát Kỷ, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy hờ hững, một cặp mắt hoa đào đầy lạnh lùng đảo qua đám người.
"Các ngươi đứng xung quanh nơi này làm gì?" Ðát Kỷ nhìn chằm chằm đám người trước mặt, bất mãn lạnh giọng nói.
Tiêu Phong vốn là tính tình nóng nảy, nhìn người tới lập tức cười rạng rỡ mở miệng nói: "Tiểu sư tỷ, ta vừa rồi đều đuổi bọn hắn đi, bọn hắn chính là ở lì chỗ này không chịu đi!"
Nhìn xem người có mái tóc bảy màu rực rỡ Tiêu Phong đột nhiên chạy đến trước mặt mình, Ðát Kỷ cười lạnh một tiếng: "Đây không phải Long Vương điện hạ sao? Chẳng phải ngươi đã nói ta và ngươi không cần phải cùng một tông môn, không cần xưng huynh đệ tỷ muội sao?"
Tiêu Phong bị Đát Kỷ nói vậy, rụt rụt đầu lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, tự biết đuối lý, chỉ có thể ở đứng một bên cười làm lành.
Nhưng trong lòng đã sớm mắng ba vị Tam Thánh sư huynh đầy đầu!
Ta cũng không phải Thánh Nhân, quên mất Đại sư huynh là chuyện rất bình thường, ba Thánh Nhân kia mạnh tới cỡ nào, không phải cũng quên mất đại sư huynh sao?
Nhất là Lãnh Thanh Tùng, còn cùng hắn tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, kết quả là rơi vào ngã quỷ đạo?
Ðát Kỷ không để ý tới Tiêu Phong cười lấy lòng, Đại sư huynh đã từng đã nói với nàng. Không nên cùng tên có quả đầu sặc sỡ này tiếp xúc nhiều, cho nên bây giờ Ðát Kỷ theo bản năng có chút khó chịu với Tiêu Phong.
Ánh mắt của nàng quét qua từng người một, khi nhìn thấy Tô Linh Nhi, ánh mắt Đát Kỷ nhìn thêm một lát.
Sau đó nàng lặng lẽ ưỡn ngực, trong mắt hiện lên một tia tức giận, rồi lại hơi cúi người.
"Nơi này chỉ một mình ta có thể ở lại, tất cả mọi người rời đi!" Ðát Kỷ trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
"Nữ thí chủ, chúng ta đều tới gặp mặt sư huynh, cần gì phải dồn ép không tha?" Tuệ Trí Bồ Tát không chút do dự nói.
Bản thân mình vốn là người Diễn hóa Lục Đạo Luân Hồi, vốn từ phật môn Chí Thánh diễn hóa, mình dựa vào cái gì không thể đợi ở chỗ này?
Ðát Kỷ lạnh lùng nhìn đám người không chịu nhúc nhích, chỉ xuống chân núi nói: “Từ chân núi Nại Hà đến đỉnh núi, các vị có thể tiễn đi sư huynh, nhưng người cuối cùng tiễn huynh ấy chỉ có thể là ta. Nếu không phục, các vị có thể đi tìm ba vị sư huynh vô dụng của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận