Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 226: Mơ hay là thực

"Rất xinh đẹp phải không, từ nhỏ ta đã tranh giành cơ thể với tiên nhân, cho nên gần như không có ký ức gì chuyện khi còn bé. Ký ức duy nhất mà ta nhớ rõ khi đó đều là Hồ Vân chơi đùa với ta." Mộ Vân Hải đứng ở bên cạnh âu Dương và nhẹ giọng nói.
"Bỗng một ngày Hồ Vân rủ ta vào trong giấc mơ của hắn, hắn cho ta thấy một thành phố rất xinh đẹp. Thành phố đẹp như thể nó không tồn tại trên thế giới này vậy. Hắn nói chỗ này có rất nhiều điều thú vị, nhưng bởi vì nó chỉ là giấc mơ, nên chúng ta không có cách nào đi đến thành phố đó, vì thế chúng ta chỉ có thể đứng nhìn nó từ xa." Mộ Vân Hải nhìn xem thành phố ở phía xa đến xuất thần.
Đối với tu sĩ Tu Tiên giới mà nói, thành phố hiện đại và thế giới của bọn họ hoàn toàn là hai bộ dạng khác nhau. Khi lần đầu tiên nhìn thấy thành phố này, Mộ Vân Hải đã bị choáng ngợp trước sức mạnh và vẻ đẹp do khoa học kỹ thuật ở đây mang lại.
Từng con thú lớn bằng sắt thép đứng yên tĩnh và sừng sững ở đó, đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước, dòng người qua lại không dứt. Mọi thứ ở đây đều là một cảnh tượng hết sức mới mẻ đối với Mộ Vân Hải.
"Cho… Cho nên, đây là lý do lão đầu tử bảo ngươi mang ta đến chỗ này?" âu Dương vừa nói lắp bắp vừa nhìn thành phố hiện đại quen thuộc mà lại xa lạ ở trước mắt.
Mộ Vân Hải nhẹ gật đầu lại lắc đầu, nàng chỉ vào tòa cao ốc cao chọc trời ở đằng xa rồi nói ra:
"Ngươi nhìn kỹ tòa cao ốc kia!"
âu Dương thuận theo ngón tay của Mộ Vân Hải mà dõi mắt nhìn lại thì thấy tòa cao ốc cao chọc trời kia cách mình rất xa. âu Dương chồm người tới để cẩn thận nhìn rõ tòa cao ốc cao chọc trời kia, hắn luôn cảm thấy nó hết sức quen thuộc.
Bỗng, Mộ Vân Hải đẩy âu Dương một cái làm cho âu Dương rơi thẳng xuống từ trên đám mây rồi rơi xuống thành phố ở bên dưới!
"Đậu má! Ngài có ý gì!" âu Dương kêu thảm một tiếng rồi xoay người nhìn về phía Mộ Vân Hải, còn vẻ mặt của Mộ Vân Hải lại tỏ ra ngơ ngác vẫy tay với mình.
"Chẳng lẽ nói, lão đầu tử nhà mình muốn cho mình trở lại hiện đại?" Trái tim của âu Dương chợt nhảy dựng, bên tai chỉ còn lại là tiếng gió gào thét.
Bùm!
Hắn chợt ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đang dựa vào một chiếc xe điện, trên người đang mặc một bộ đồ của người giao đồ ăn, điện thoại di động ở trong túi thì đang rung lên.
"Đây là chỗ nào? Ta là ai?" âu Dương ôm đầu, ký ức trong giới tu hành đang nhanh chóng trở nên mơ hồ mà ký ức kiếp trước lại giống như thủy triều xông lên đầu.
Chính mình là nhân viên giao đồ ăn, vừa rồi mình bởi vì quá mệt mỏi cho nên mới ngủ một lúc.
âu Dương ôm đầu, cảm giác đầu hơi đau, hắn lấy điện thoại di động từ trong túi ra rồi ấn nút nghe.
“Ngươi đó, giao đồ ăn mà chậm gần nửa canh giờ rồi! Có thể giao hay không? Đánh giá kém! Chắc chắn phải đánh giá kém!”
Trong điện thoại truyền đến tiếng rống giận dữ của một người đàn ông làm cho âu Dương muốn điếc tai, nên hắn không khỏi đưa di động cách xa tai của mình một chút.
âu Dương quay đầu nhìn xung quanh thì thấy bây giờ đã là buổi tối, trên đường xe cộ qua lại như nước chảy, người đi đường vội vã. Còn chính mình thì đang cưỡi một chiếc xe điện đi giao đồ ăn, tay cầm điện thoại di động với vẻ mặt mờ mịt đứng ở bên lề đường.
Mọi thứ đều chân thật như vậy, ngay cả mùi khói bụi trong không khí cũng hết sức chân thật.
Hoặc là nói, chỗ này mới là thế giới chân thật? Tu Tiên giới mới là giấc mơ của chính mình? Vẻ mặt của âu Dương trở nên hoảng loạn, ký ức trong đầu không ngừng nhắc nhở chính mình đây mới là thế giới chân thật.
Chính mình từ nhỏ đến lớn đều sống ở cô nhi viện, sau khi lớn lên thì rời đi cô nhi viện, bởi vì trình độ học vấn thấp cho nên chỉ có thể làm một ít công việc khổ cực.
Ban ngày làm việc ở công trường, ban đêm đi giao đồ ăn.
Ngoại trừ ngủ ra, mình giống như suốt ngày đều vác mặt ở ngoài đường để Kiếm tiên.
Mình cố gắng làm việc như vậy, bởi vì mình muốn cải thiện cuộc sống cho các đệ đệ muội muội trong cô nhi viện.
Nhưng các đệ đệ muội muội trong cô nhi viện đều luôn nói mình bề bộn nhiều việc không có thời gian chơi với bọn họ!
Đối với việc này, âu Dương luôn cười hẹn lần sau, chắc chắn là lần sau!
Ký ức càng ngày càng trở nên rõ ràng, âu Dương nhớ ra rất nhiều chuyện, càng cảm thấy thế giới này chân thật.
Mà tất cả những ký ức sau khi chính mình xuyên việt kia đều đang nhanh chóng trở nên mơ hồ và ký ức chính mình thân là Đại sư huynh trong thế giới đó cũng giống như một giấc mơ hơi có vẻ chân thật vậy.
"Mau đi giao đồ ăn, nếu đơn hàng này mà đến muộn thì sẽ bị trừ tiền!" âu Dương lấy lại tinh thần, hắn hoảng loạn tắt điện thoại di động và chuẩn bị đi giao đơn hàng đã quá thời gian giao này đưa đến trong tay của đối phương.
âu Dương đã nghĩ kỹ từ ngữ trong đầu, sau khi giao đến còn phải khiêm tốn với đối phương, cầu xin đối phương không nên cho mình một lời đánh giá kém.
Cái gì mà tông môn Đại sư huynh, có lẽ chỉ là chính mình bận rộn mệt mỏi nên đã mơ một giấc mơ?
âu Dương ngẩng đầu nhìn về phía tấm bảng quảng cáo của một tòa cao ốc cao chọc trời, âu Dương đang chuẩn bị khởi động xe điện thì ngẩn người mà đứng im tại chỗ.
Thời gian và ngày tháng được hiện rõ ràng trên tấm bảng quảng cáo:
Ngày 1 tháng 1 năm 2023, tết Nguyên Đán, 22 giờ 58 phút!
Cái ngày này, thời gian này!
Đó là ngày cô nhi viện xảy ra cháy lớn!
âu Dương dụi dụi mắt rồi một lần nữa nhìn vào tấm bảng quảng cáo.
Hàng chữ đỏ chói mắt kia làm cho âu Dương có cảm giác hơi lóa mắt! Chỉ còn hai phút nữa là cô nhi viện sẽ xảy ra cháy lớn!
Cũng chính vào ngày hôm nay, mình nhận được cuộc điện thoại khi đang trên đường đi giao đồ ăn và cũng là ngày tất cả mọi người trong cô nhi viện chết ở trong đám cháy.
Khi chính mình ngựa không ngừng vó chạy về thì cô nhi viện cũng chẳng còn lại gì ngoại trừ ngọn lửa lớn.
Chính mình cũng là một đứa trẻ mồ côi, không có gì ngoại trừ đệ đệ muội muội trong cô nhi viện.
Mình gắng sống sót, sống mệt mỏi như vậy, chính là vì muốn sau này các đệ đệ muội muội trong cô nhi viện sẽ có một tương lai, để cho cuộc sống của chúng tốt hơn bây giờ.
Mà cô nhi viện này cũng là ngôi nhà duy nhất sau khi mình đến thế giới này.
Bây giờ nhà đã không có, các đệ đệ muội muội cũng không còn.
Nhớ đến đám cháy lớn, đầu óc của âu Dương trở nên trống rỗng. Tiếng chữa cháy đầy hoảng loạn vang lên ở xung quanh rồi tiếng mọi người gào thét khóc lóc chợt cách mình rất xa.
Sau khi lấy lại tinh thần, âu Dương cởi bộ đồ giao đồ ăn của chính mình ra, cẩn thận gấp lại, sau đó xắn tay áo lên rồi ung dung đi vào bên trong ngọn lửa lớn…
âu Dương bị ký ức điên cuồng kích thích, khuôn mặt của âu Dương tràn đầy nước mắt đứng ở trước tấm bảng quảng cáo mà nhìn thời gian trôi rồi chợt gào lên khóc.
Tiếng khóc bất ngờ này làm cho rất nhiều người ở xung quanh dừng chân lại xem xét, không ít người còn lấy điện thoại di động ra mà bắt đầu quay phim.
Rất nhiều người cũng xót xa cho vị tiểu ca giao hàng này rốt cuộc đã không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc vì áp lực của cuộc sống.
âu Dương khóc đến tan nát cõi lòng, hai tay nắm chặt tay lái đến mức nổi đầy gân xanh. Hắn khóc đến nôn khan, khóc đến cảm thấy hơi ngạt thở.
Tiếng khóc nức nở như vậy làm cho một ít bác gái mềm lòng tiến lên muốn an ủi người trẻ tuổi ở trước mặt này.
Áp lực xã hội bây giờ lớn như vậy, người trẻ tuổi này chắc chắn sống rất vất vả!
Đang lúc có người tốt bụng chuẩn bị tiến lên đưa khăn giấy và nước cho âu Dương, âu Dương chợt đứng thẳng người lên, giờ đây trên khuôn mặt đầy nước mắt tràn đầy vẻ điên cuồng.
âu Dương quay đầu xe rồi chạy nhanh về phía con đường quen thuộc.
Mặt âu Dương đầy nước mắt cắn răng gầm thét, hắn cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực:
"Nhanh! Nhanh chạy về cô nhi viện! Ít nhất cũng phải cứu được vài người!"…
Bạn cần đăng nhập để bình luận