Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 326: Chỗ sâu ngó hoa sen

âu Dương đứng ở bên hồ sen đưa mắt nhìn ra xa thì thấy những chiếc lá sen màu xanh trải dài ra xa tít tắp, cứ như đang nối liền cùng với chân trời vậy.
Dưới bầu trời màu xanh thẳm là những lá sen mênh mông không bờ bến.
Điểm xuyết trong đó là những hoa sen màu hồng, màu trắng. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những hoa sen khô héo, bên trên còn nâng lên đài sen to lớn.
"Cảm giác vừa rồi của mình gần giống như cảm giác bị kéo vào Cửu U, chẳng lẽ thần hồn của chính mình lại xuất khiếu rồi sao?" âu Dương đứng ở bên hồ sen rồi vươn tay đến một cái đài sen trong tầm với mà tỏ vẻ nghi ngờ.
Hắn thuận tay lấy đài sen xuống rồi bóc ra mà bắt đầu nhai ken két.
Quả xanh nhạt nhẽo, không thể nào mà ăn ngon được.
Miệng âu Dương nhai nhai rồi nhíu mày mà phun ra, trong nháy mắt, hắn lại đánh chủ ý vào củ sen ở phía dưới hoa sen.
Đài sen không thể ăn, củ sen thì có thể!
Nghĩ như vậy, âu Dương lập tức xắn tay áo lên rồi với về phía hồ sen ở phía dưới.
Trong lòng của hắn không cảm thấy hoảng sợ chút nào bởi vì chính mình bị kéo đến một nơi xa lạ.
Dù sao, hoảng sợ cũng không có tác dụng gì, vì mình cũng đã đi qua Cửu U một lần rồi.
Nhập gia tùy tục, đây là cách sống của âu Dương.
Càng làm cho âu Dương cảm thấy không có gì phải hoảng sợ chính là có một vị Động Hư Tử là người đứng đầu thiên hạ đang ngồi xổm ở bên ngoài.
Đừng nhìn Động Hư Tử ngăn cản mình không để cho chính mình làm thịt Tuệ Trí vào lúc này.
Nhưng nếu như mình thật xảy ra chuyện gì, Động Hư Tử có thể sẽ vặn đầu toàn bộ Đại hòa thượng của Phật môn xuống làm cầu để đá!
Có người bảo bọc thật sự là thoải mái!
Nước trong hồ sen không ngờ lại rất cạn, âu Dương đưa tay mò vào thì thấy nước vừa đủ tầm, nước chưa đến bả vai là đã chạm vào lớp bùn dưới đáy hồ rồi.
Quấy bùn một lúc, hắn chợt sờ đến một vật cứng, trong lòng của âu Dương mừng rỡ, có đồ ăn!
Vừa định chộp lấy củ sen thật vất vả mới mò được thì cánh tay đang luồn vào trong hồ giống như là bị ai đó bỗng dùng tay nắm chặt lại vậy!
"Mẹ kiếp! Củ sen thành tinh!" âu Dương nhanh như chớp rút cánh tay ra khỏi hồ, vừa định thúc giục chân nguyên, lại phát hiện chân nguyên trong đan điền của chính mình đã biến mất không còn tăm tích.
Lại cái dạng này nữa?
Trong lòng của âu Dương trở nên buồn bực, lúc mình vừa mới tới Cửu U, cũng là không cách nào điều động chân nguyên, không nghĩ tới khi đến chỗ này, vậy mà cũng giống như thế!
Chẳng qua ở trong Cửu U, sau khi chính mình hiểu được luật lệ của Cửu U thì mới có thể điều động chân nguyên, xem ra mình muốn điều động chân nguyên là còn phải thăm dò rõ ràng nơi này đến cùng là chỗ nào!
Khi âu Dương đang tỏ vẻ khó hiểu với hồ sen thì có một chiếc thuyền gỗ dần dần chạy tới từ chỗ sâu của hồ sen.
Bên trên thuyền gỗ cũng không có người lái, mà là nó đang dần dần trôi về phía âu Dương.
Khi thuyền gỗ đi đến trước mặt của âu Dương thì dừng lại bên hồ, giống như là nó đang đợi âu Dương lên thuyền vậy!
“Chiếc thuyền này chẳng lẽ là tới đón ta sao?” âu Dương nhìn thuyền gỗ dừng ở trước mặt của mình rồi trong lòng có quyết định, nên đã trực tiếp sải bước lên trên thuyền gỗ.
âu Dương vừa mới ngồi vững là thuyền gỗ đã một lần nữa từ từ di chuyển và lái về phía chỗ sâu của hồ sen.
Trên đường đi, chỉ có từng đợt gợn sóng tạo ra khi thuyền gỗ chạy đi, chứ xung quanh là lặng yên không một tiếng động và yên tĩnh như chết.
Chưa nói đến tiếng chim kêu, cá nhảy, ngay cả gió đều không có.
Xung quanh đều là lá sen đầy hồ, còn không thì sẽ xuất hiện hoa sen!
Thuyền gỗ đi qua, lá sen và hoa sen nhao nhao nhường ra một con đường dài thăm thẳm.
âu Dương vươn tay muốn hái xuống một đóa hoa sen, nhưng đóa hoa sen kia lại giống như là có mạng sống mà né tránh bàn tay của âu Dương.
Tính bướng bỉnh của âu Dương cũng nổi lên, ngươi không cho ta hái, ta vẫn cứ muốn hái!
Tính trẻ con nổi lên, âu Dương nhào thẳng về phía đóa hoa sen.
Kết quả là bị đóa hoa sen tránh thoát một cách nhẹ nhàng linh hoạt. Thấy vậy, âu Dương đã lao thẳng xuống nước và đâm vào bên trong hồ sen.
Bịch!
Tiếng rơi xuống nước vang lên thật lớn, giống như đây là lần đầu tiên có tiếng động vang lên ở trong toàn bộ hồ sen vậy, nên đã làm cho toàn bộ hồ sen đều bắt đầu lắc lư vì hoảng sợ.
âu Dương đứng lên từ trong hồ sen rồi trở nên có chút tức giận.
Có ý gì?
Đi vào chỗ này, không ngờ chính mình lại bị một đóa hoa sen khi dễ?
âu Dương nhìn đóa hoa sen đang né tránh nhẹ nhàng linh hoạt ở phía xa rồi bước nhanh tới.
Nước chỉ cao đến eo, cho nên ngay cả bơi lội đều không cần.
Đi tới trước hoa sen, hai tay âu Dương ấn thẳng xuống thân hoa sen rồi thuận tay bóp chặt, muốn trực tiếp rút hoa sen lên.
Đóa hoa sen bị âu Dương bắt lấy lay động không ngừng như đang cầu xin sự tha thứ.
Nhưng âu Dương cũng không có ý định buông tha cho đóa hoa sen mảnh mai ở trước mắt, hắn giống như một tên ngốc mà cười ngớ ngẩn và chuẩn bị bẻ gãy hoa sen trước mặt!
Khi đóa hoa sen sắp phải lọt vào bàn tay độc ác của âu Dương thì một giọng nói bỗng vang lên với vẻ đành chịu ở chỗ sâu của hồ sen:
"Được, được, buông nó ra đi, đây là lần đầu tiên ngươi tới chỗ này, nhưng lại giống như là đang ở nhà mình vậy, tiểu tử ngươi thật sự là quá tự nhiên đi!"
"Sớm không chịu ra đâu? Nhất định phải ở chỗ này cố làm ra vẻ huyền bí!" âu Dương bĩu môi rồi buông bàn tay đang bắt lấy thân hoa sen ra và một lần nữa bò lên một bên của thuyền gỗ.
Mà đóa hoa sen được âu Dương buông ra như là được đại xá rồi hơi cúi đầu về phía chỗ sâu của hồ sen, sau đó nó lập tức đong đưa cánh hoa một cái và một lần nữa đứng lẳng lặng ở trên mặt nước.
âu Dương một lần nữa bò lên trên thuyền gỗ, cả người của hắn ướt sũng, nên nhịn không được hắt hơi một cái. Cái hắt hơi này làm cho nước trên người giống như là bị hù dọa mà thoát ra ngoài từ trên người của âu Dương.
Không bao lâu, y phục trên người của âu Dương đã một lần nữa trở lại khô ráo!
Thật đúng là một chỗ kỳ lạ!
âu Dương sờ lên y phục khô ráo trên người của chính mình và nghĩ thầm.
Tất cả mọi thứ ở đây đều giống như là có mạng sống vậy, vậy đài sen mà chính mình ăn vừa rồi chẳng lẽ cũng là do thứ gì đó biến thành hay sao?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của âu Dương chợt thay đổi, sau đó hắn dùng ngón tay móc vào vòm họng rồi tay vịn vào mép của thuyền gỗ và chuẩn bị nôn ra:
"Ọe!"
Hắn nôn khan hai tiếng thì có cảm giác sôi trào trong dạ dày, cho nên hắn vừa định nôn bữa sáng của hôm nay ra thì một mảnh lá sen đã dán lên trên mặt của chính mình.
Giống như là bị chiêu này của âu Dương làm cho buồn nôn, giọng nói kia một lần nữa vang lên: "Đừng nôn, đài sen kia chỉ là một đài sen bình thường! Đầu óc của tiểu tử ngươi không thông minh lắm, nhưng bản lĩnh làm người buồn nôn ngược lại là rất giỏi, trách không được lại làm đệ tử của Hồ Vân! Thật buồn nôn!"
"Mẹ kiếp, có xong hay chưa vậy, giả vờ cái gì? Cố làm ra vẻ huyền bí cái gì? Lại nói, ngươi có văn hóa hay không, ta đây chính là làm việc rất hợp với tình huống đó, nhìn thấy hoa sen nên nôn như vậy đấy! Tức cảnh muốn thành thơ rồi nè!" âu Dương gạt lá sen ở trên mặt qua một bên rồi mở miệng ra mắng với vẻ không hài lòng.
Giọng nói kia thì tò mò mở miệng hỏi: "Thành thơ rồi? Là thơ gì?"
Nghe được giọng nói hỏi thăm, âu Dương có chút xem thường chủ nhân của giọng nói này, chẳng lẽ lại là một con cá lọt lưới có tố chất đào tạo hay sao?
Ngay cả bài thơ có tiếng tăm lừng lẫy này mà cũng không biết?
âu Dương giống như nổi hứng làm thơ, nên hắn đứng người lên rồi lớn tiếng ngâm thơ:
“Về muộn chèo thuyền đêm thâu
Lạc đâu vào giữa đầm sen đỏ ngời
Tiếng ta nôn ọe ngát trời
Ói lên mửa xuống thối um một đường!”
âu Dương giả vờ thành một người làm công tác văn hoá, hắn hài lòng đến dạt dào đắc ý với tài văn chương của chính mình.
Từ nhỏ, lão sư ở nhà trẻ đã khen mình thông minh, vì học thuộc lòng mọi thứ rất nhanh, cho dù đã nhiều năm như vậy mà chính mình vẫn còn nhớ như in, lại còn rất hợp với tình huống bây giờ, mình không hổ là thiên tài!
Nghe được bài thơ mà âu Dương đọc ra khi nổi hứng làm thơ, giọng nói im lặng mất một lúc rồi chợt tách ra đám lá sen đang che ở trước mặt của âu Dương.
Xuất hiện là một vị Phật Đà có cơ thể màu vàng ngồi trên một đóa hoa sen to lớn và đang nhìn vào chính mình với vẻ mặt đành chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận