Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 183: Thiên Phạt lại đến


Tiểu Sơn phong đưa tới Thiên Phạt cũng sắp trở thành một tiết mục ngẫu hứng của Tiểu Sơn phong rồi.

Thiên Phạt bây giờ giống như có bệnh, ngọn núi của chúng ta bình thường không có gì lạ như là một hài tử ngoan ngoãn vậy, thế mà mỗi ngày nó lại chuyên môn bổ xuống Tiểu Sơn phong.

Vấn Kiếm Phong ở bên cạnh cách gần như vậy, sao không sang đỉnh núi đó mà chào hỏi?

âu Dương vừa chạy mà trong lòng vừa tỏ ra tức giận bất bình, hắn cảm thấy ông trời có vẻ không công bằng.

Vẻ mặt của Bạch Phi Vũ đang ngự kiếm mà đi cũng không kém phần ngưng trọng. Thiên Phạt lần này hình như còn mạnh hơn không chỉ gấp mười lần so với lần Tiêu Phong xăm Thần thú ngũ phương khi trước.

Trên Tiểu Sơn phong chỉ còn lại có Hồ Đồ Đồ và Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng đang hôn mê trong bụng chó. Kết quả rất rõ ràng, Tam sư huynh nhà mình chắc chắn lại làm ra chuyện chấn động trời đất gì rồi!

Vị Tam sư huynh này cả ngày thần thần bí bí, cũng không dễ dàng lộ ra bộ mặt thật trước mặt người khác. Hắn rốt cuộc đã làm chuyện gì mà dẫn tới Thiên Phạt mạnh mẽ đến mức như thế?

Trong nháy mắt, đại trận hộ sơn trên đỉnh Tiểu Sơn phong bị dẫn phát, rất nhiều trận đồ màu vàng phủ kín toàn bộ bầu trời như cơn lốc xoáy bao vây toàn bộ Tiểu Sơn phong.

Bởi vì trận pháp đã khởi động, cho nên hai người âu Dương và Bạch Phi Vũ đều bị chặn ở ngoài trận pháp. Hai người cũng không dám dễ dàng phá vỡ trận đồ vì tránh việc hai người làm rối loạn mà ảnh hưởng đến thủ đoạn ứng phó với Thiên Phạt của Trần Trường Sinh.

Tam Tam Lôi Kiếp và Tam Lục Lôi Kiếp, chẳng qua là lôi kiếp khi tu sĩ lên cấp cảnh giới mà thôi. Vì những tu sĩ là tồn tại tới gần với đạo, cho nên trời đất mới gây thử thách.

Loại lôi kiếp này tuy nói là trừng phạt, nhưng chỉ cần vượt qua là tu sĩ sẽ có thể đạt được chỗ tốt rất lớn.

Nhưng Thiên Phạt thì khác, Thiên Phạt là hình phạt dành cho kẻ làm ra chuyện trái ý với trời, chỉ có trừng phạt chứ sau đó không hề có ban thưởng.

So với Tam Tam Lôi Kiếp và Tam Lục Lôi Kiếp thì còn mạnh hơn không chỉ gấp trăm lần.

Cho nên, Thiên Phạt xuất hiện chắc chắn là có người làm ra chuyện có thể gây loạn cho thiên hạ!

“Đại sư huynh, không bằng chúng ta trước thay Tam sư huynh đỡ một bộ phận Thiên Phạt?”

Nhìn bầu trời đã dần ngưng tụ ra đám mây sấm sét màu đỏ sẫm, Bạch Phi Vũ hơi lo lắng.

âu Dương nhìn lôi kiếp trên bầu trời rồi trầm ngâm:

"Tiểu Bạch, ngươi nói xem lão Tam rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mới có thể làm cho trời đất đưa đến trừng phạt?"

"Đại sư huynh, bây giờ không phải là lúc để nói về chuyện này, trước giúp Tam sư huynh ngăn trở Thiên Phạt đã, sau đó chúng ta lại nói chuyện này."

Bạch Phi Vũ mở miệng nói.

âu Dương đút hai tay vào trong ống tay áo rồi nhìn mây đen trên bầu trời bằng ánh mắt hờ hững, hắn ung dung nói:

"Ngươi có biết vì sao trận đồ của lão Tam lại chặn chúng ta ở bên ngoài không? Bởi vì chuyện lần này hắn không muốn chúng ta biết."

Nghe vậy, Bạch Phi Vũ lập tức yên lặng. Đúng là dựa theo tính cách của Tam sư huynh nhà mình thì sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.

Nếu hắn đã chặn chính mình và Đại sư huynh ở bên ngoài ngọn núi, tức Tam sư huynh không muốn hai người bọn họ nhúng tay vào.

Trong lòng của âu Dương hiểu rất rõ. Một người sống lại như Tam sư đệ của mình, vẫn luôn bướng bỉnh hết sức, đến nỗi có chút giống với tình trạng nhập ma.

Có lẽ trong tương lai hắn đã phải chịu đựng không ít khổ, cho nên mới cố gắng hết sức để xoay chuyển lại mọi thứ.

Vì thế, mới có thể biến thành tính cách của một con hồ ly tinh như thế.

Điều này không sai, nhưng cũng không đúng.

Nếu quá bướng bỉnh thay đổi tương lai thì sẽ quên đi những chuyện của hiện tại.

Bướng bỉnh sống trong tương lai về cơ bản cũng giống như bướng bỉnh sống trong quá khứ vậy.

Nó sẽ làm cho cuộc sống ở hiện tại đầy rẫy những yếu tố không thể kiểm soát được.

âu Dương nhẹ giọng thở dài một hơi:

"Trường sinh sống quá mệt mỏi rồi, lần này hãy để cho hắn buông thả một lần đi!"

Bạch Phi Vũ hơi đứng ở phía sau của âu Dương, tay phải đặt trên chuôi kiếm đeo ở bên hông, mặc dù không rõ Tam sư huynh muốn làm gì.

Nhưng nếu thật sự đến giây phút sống chết thí mình cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ cần nhìn vào Đại sư huynh là được, thật đến lúc đó, Đại sư huynh chắc chắn sẽ là người ra tay đầu tiên.

Tuy rằng mấy người mình mỗi lần gây chuyện đều sẽ bị Đại sư huynh răn dạy một trận và có đôi khi còn xảy ra đánh nhau. Nhưng mỗi khi mấy người mình ở vào giây phút tính mạng gặp nguy hiểm thì người đầu tiên đứng chắn ở trước mặt chắc chắn là vị Đại sư huynh ngày thường không đáng tin cậy nhất này!

Đối với mấy người bọn họ mà nói, tuy điều này không phải quá cần thiết, nhưng có một vị Đại sư huynh như vậy làm sao không phải là một chuyện làm cho người ta cảm thấy yên lòng?

Những đám mây đen màu tím đen và tiếng sấm sét vang lên ầm ĩ, kéo theo đó là sự giảm bớt của tất cả nguyên khí trời đất ở phạm vi xung quanh.

Không có nguyên khí trời đất duy trì, vô số trận đồ màu vàng trên Tiểu Sơn phong chợt trở nên tối xuống.

Cho dù là trận pháp hay là phù lục thì điều kiện dẫn phát cơ bản nhất vẫn là nguyên khí trời đất.

Loại cấp độ Thiên Phạt này còn mạnh hơn rất nhiều so với lần trước của Tiêu Phong nữa, đến mức đã sớm làm giảm bớt tất cả nguyên khí trời đất trong một khu vực!

Trận đồ mất đi nguyên khí trời đất duy trì đã bắt đầu từ từ tập trung lại cùng một chỗ rồi trong mỗi một trận đồ màu vàng này lại xuất hiện một vị Trần Trường Sinh mặc y phục màu tím.

Mỗi người đều mặc y phục màu tím, đeo mặt nạ hình mặt người màu trắng bạc, cầm Thanh Phong kiếm dài ba thước trong tay dùng hai con ngươi lạnh như băng nhìn đám mây sấm sét trên bầu trời.

Một tiếng ầm vang lên trên Tiểu Sơn phong, sau đó một vị Trần Trường Sinh không đeo mặt nạ bước ra khỏi phòng của Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh này chính là bản thể, Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên đám mây sấm sét trên bầu trời.

Dưới sự phối hợp đan xen của lôi điện, trên khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị của Trần Trường Sinh lại có thêm một vẻ xem thường.

Sau đó, hắn nhìn về phía trong sân và thấy Hồ Đồ Đồ đã trốn vào trong chăn từ lúc nào, hai tay của nàng đang nắm lấy tấm chăn nhỏ và quấn quanh chính mình. Ngoài ra ở dưới người của nàng còn giấu mấy con sủng vật với vẻ mặt không lo nghĩ.

Con cáo Tây Tạng Soái Ca, con chó lạp xưởng Tịnh Tử, con chim xanh Điêu Mao và con khỉ Lông Bông.

Vẻ mặt của Hồ Đồ Đồ tỏ ra căng thẳng khi nhìn thấy Trần Trường Sinh xuất hiện, nàng lập tức vươn tay mở chăn ra rồi hét lớn với Trần Trường Sinh:

“Tam sư huynh, mau tới đây, mau trốn vào trong chăn của Đồ Đồ!”

Nghe được lời nói này của Đồ Đồ, Trần Trường Sinh chợt nở ra nụ cười làm cho khuôn mặt hết sức tuấn mỹ của hắn lại càng thêm phần đẹp hơn. Trần Trường Sinh vươn tay ra, chợt một cái chuông đồng nhỏ có phong cách cổ xưa xuất hiện ở trong tay của hắn.

Hắn hơi giơ tay lên, chuông đồng lập tức rời tay bay ra và biến thành một cái chuông lớn hư ảo có màu vàng rồi rơi xuống bao phủ xung quanh của Hồ Đồ Đồ.

Chuyện ngày hôm nay Trần Trường Sinh ta chắc chắn phải làm, nếu như trời đất không đồng ý, vậy hôm nay ta sẽ để cho trời đất phải cúi đầu!

Ánh lên trong đôi mắt lạnh lùng của Trần Trường Sinh là vô vàn con rắn màu xanh lam do lôi kiếp tạo thành giống như thác nước đánh về phía của hắn!

Ngay lập tức, cả Tiểu Sơn phong đều bị bao phủ trong một vùng sấm sét rền vang, giống như một Địa Ngục Tu La!

âu Dương gắt gao nắm chặt hai tay ở trong ống tay áo, chân nguyên trong cơ thể rung động, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Còn trong cặp mắt của Bạch Phi Vũ lại hiện lên một tia quy luật huyền ảo, tay phải đang đặt trên chuôi kiếm cũng đã nắm lại thật chặt.

Nhưng lôi điện giống như thác nước kia đã bị vô số Trần Trường Sinh chung sức chặn lại. Không ngừng có Trần Trường Sinh bị các tia sét đánh biến mất, nhưng cũng không ngừng có Trần Trường Sinh mới bổ sung vào.

Thiên Phạt duy trì suốt một khắc đồng hồ, những núi đá gần Tiểu Sơn phong đều bị bổ đến tan chảy thành nham thạch.

Giống như là kiêng kỵ cái gì, lần này Thiên Phạt chi Nhãn không xuất hiện. Sau khi lôi điện biến mất, một tia chớp màu tím lập tức vặn vẹo không gian vọt tới trước mặt chân thân của Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh cười lạnh một tiếng rồi tùy ý để tia chớp màu tím đánh vào cơ thể của mình.

Ở trước mặt của âu Dương và Bạch Phi Vũ, Trần Trường Sinh lập tức bị đánh nổ thành mảnh nhỏ!

Trong nháy mắt, mây đen tan đi và bầu trời trở nên sáng sủa.

Chỉ còn lại Tiểu Sơn phong rơi vào yên tĩnh như chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận