Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 193: Không ai là ngu xuẩn

Trong mắt Lăng Phong đang cầm Truyền Tin thạch chợt lóe lên tinh quang, thấp giọng nói: "âu Dương sư đệ, ta không rõ ngươi có ý gì."
"Không rõ cũng đừng hỏi, cách xa sư đệ ta một chút, lại có lần sau là ta sẽ không khách khí!" âu Dương nói xong không chút khách khí mà tắt Truyền Tin thạch đi.
âu Dương ở Tiểu Sơn phong xa xôi nhìn thoáng qua phương hướng Thanh Vân phong, nói thầm trong lòng: "Lão gia hỏa, ta đã thả hắn một lần!"
Mà Lăng Phong thì để Truyền Tin thạch xuống nhìn về phía Trần Trường Sinh, trong mắt mang theo vẻ phức tạp khó hiểu, hắn không rõ vì sao âu Dương lại chỉ thị Trần Trường Sinh làm như vậy.
Trần Trường Sinh thì lộ ra vẻ mặt tò mò nhìn Lăng Phong, hắn không rõ vì sao đại sư huynh nhất định phải cho Lăng Phong một kiếm.
Là bởi vì đoán được nguyên nhân mình dẫn động lôi kiếp lần này cũng là bởi vì nguyên nhân mình đến Đường quốc với Lăng Phong sao?
Quả thực Trần Trường Sinh có loại cảm giác bị Lăng Phong dắt mũi nhưng tất cả mọi chuyện Lăng Phong làm đều không có gì khác thường.
Ở trong hoàng cung, khi Lăng Phong muốn hủy diệt khối thịt còn lại của Tổ Uyên, vẫn là mình ngăn cản.
Mà ở Phong Diệp thành, Lăng Phong xuất thủ chém bỏ thần hồn tâm ma, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, không cho tâm ma kia có cơ hội chạy trốn dù chỉ một chút, đây cũng là những gì mình thấy.
Trần Trường Sinh tự tin nhất chính là thiên phú phương diện thần hồn của mình, cho dù Lăng Phong là tu sĩ Xuất Khiếu, muốn động tay chân trên thần hồn thì cũng không thể gạt được ánh mắt của mình.
Chuyến này mình và Lăng Phong cùng nhau xuống núi, tất cả mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, địa phương duy nhất có thể không tốt chính là mình muốn làm trận đánh cược lớn này.
Nhất định Đại sư huynh đã xem quyết định của mình trở thành Lăng Phong đang dụ dỗ mình.
Nhưng cho dù không có Lăng Phong cố ý dẫn dụ mình đi đến một bước này, khi mình thật sự đối mặt với khối thịt còn lại của Tổ Uyên, thật sự mình sẽ không đưa ra quyết định giống như hiện tại sao?
Trần Trường Sinh để tay lên ngực tự hỏi, cuối cùng cho ra kết luận rằng mình vẫn sẽ đưa ra lựa chọn giống như hiện tại.
Thậm chí sẽ vì để che dấu chuyện này, mà thuận tay xóa bỏ Hoàng thành của nhân gian này!
Tùy ý xử trí nhân quả của nhân gian?
Trần Trường Sinh ta dám giết ngay cả nhân vật phản diện thiên định của tương lai, còn sợ những nhân quả hư vô này?!
Nghĩ tới đây, Trần Trường Sinh cảm thấy vì mình mà Lăng Phong phải gánh một cái nồi.
Trần Trường Sinh không khỏi có chút áy náy: "Lăng sư huynh, có thể đại sư huynh đã có hiểu lầm gì với ngươi, ta ở chỗ này thay hắn xin lỗi ngươi trước."
Lăng Phong thì nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Nguyên nhân tất cả những chuyện này đều tại ta chém ra tâm ma trên người, xét đến cùng vẫn là bởi vì ta, Trần sư đệ cũng không cần thiết phải để ở trong lòng."
Trần Trường Sinh gật đầu, hắn muốn chính là những lời này, có chuyện gì thì chỉ cần có kẻ đần độn chống ở phía trước là được, Lăng Phong đã trở thành một người phát ngôn hoàn mỹ nhất ở trong lòng Trần Trường Sinh!
Sau này chỉ cần có bất cứ sai lầm gì cứ đổ lên người tên xui xẻo này là được.
Mình cũng dễ ăn nói trước mặt đại sư huynh.
Lăng Phong nhìn Trần Trường Sinh không cho là đúng chút nào mà trong lòng cũng cười lạnh, mặc dù thiên phú xuất chúng nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy, về sau cuối cùng sẽ bởi vì khinh cuồng mà phải trả giá đắt!
Hai người ngầm hiểu chắp tay cáo biệt giống như là hai con hồ ly thỏa mãn bàn tính của mình giả bộ trình diễn một màn tông môn tình thâm.
Trần Trường Sinh trong mật thất Tiểu Sơn phong nhìn một tiểu nhân khác đứng sừng sững bên cạnh tiểu nhân Lăng Phong trên tế đàn, cười lạnh một tiếng rồi nhẹ giọng nói: "Lăng sư huynh? Cái giá của việc tính toán ta, ngươi có thể trả được sao?"
Lăng Phong cưỡi ở phía trên hạc vàng vừa uống rượu, vừa ung dung nói: "Trần sư đệ, phần lễ vật này, ngươi tiếp nhận được sao?"
Lăng Phong đã đột phá đến Xuất Khiếu nên có lý do quang minh chính đại để không trở về Thanh Vân tông nữa.
Hiện tại Lăng Phong cũng không muốn chạm mặt với âu Dương, bởi vì ở trong lòng Lăng Phong, tên âu Dương này quá cổ quái.
Có thể dễ dàng gọi ra cái tên của Lâm Phong.
Một thân chân khí khủng bố đến cực hạn kia.
Chỉ cần lộ ra một chút sơ hở là sẽ bị cắn chặt không buông
Tất cả đều làm cho Lăng Phong cảm thấy tên âu Dương này giống như sinh vật không thuộc về trên thế giới này.
"Kính Hoa Thủy Nguyệt?" Lăng Phong suy ngẫm về cái tên âu Dương vừa nói trong Truyền Tin thạch.
Không thể không nói, từ mà âu Dương nói này rất thích hợp với thiên phú thần thông mà mình đang có.
"Ha ha ha, đúng là cái tên hay!" Lăng Phong cười ha ha nhưng ánh mắt lập tức lạnh như băng.
Mình chưa từng để lộ năng lực này ra ở trước mặt âu Dương, vì sao âu Dương có thể biết được thiên phú thần thông này của mình?
Nói cách khác âu Dương có thể tính được các hạng tin tức của mình?
Nhưng vì sao lại không tính ra được sự khác biệt giữa Lâm Phong và Lăng Phong?
Là bởi vì khi đó mình vẫn còn là tàn hồn trốn ở trong nhẫn nên âu Dương cũng không có tính đến sự tồn tại của mình?
Nói cách khác, Thiên Diễn thuật của âu Dương cũng không có tu luyện đến trình độ xuất thần nhập hóa, chỉ có những lúc âu Dương thực sự nhìn thấy mình thì mới có thể tính ra được tin tức của mình!
Mà sau khi mình đoạt được thân thể của mình thì âu Dương vẫn không phát hiện ra sự khác thường của mình.
Chỉ sợ bởi vì trên thế giới này có đến hai mình!
Đây chính là thiên mệnh cũng ở bên ta!
Lăng Phong hung tợn rót một ngụm rượu lớn, trong đầu nhanh chóng suy tư.
Nhưng về, sau người này sẽ là tai họa!
Trước khi mình chưa thể phát triển nhất thì vẫn không nên gặp lại hắn!
Thật sự là vật cản trở, trước khi trở thành sự tồn tại tối cao kia, mình nhất định phải vạch ra kế hoạch cẩn thận hơn mới được!
Lăng Phong cầm chặt lấy hồ lô rượu trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt trời trên bầu trời.
Mình đã ở lại nơi không thể nhìn thấy mặt trời không biết bao nhiêu năm, mình đã sớm điên rồi.
Nhưng sau khi điên, lại khôi phục lý trí một lần nữa, sau đó lại điên mất, rồi lại khôi phục lý trí.
Dưới sự lặp đi lặp lại, mình cũng sớm chỉ còn lại có lý trí cực hạn hoặc là điên dại cực hạn!
Không điên dại không thể thành tiên!
Mình nhất định sẽ trở thành một đấng tối cao!
Lăng Phong đứng lên, hét lớn một tiếng, chân nguyên rơi xuống, hạc vàng dưới chân hắn trực tiếp bị chấn chết rồi rơi xuống.
Mà Lăng Phong lại đứng trên hư không, nhìn về phía phương bắc xa xa.
Nơi đó là Vạn Yêu quốc, ở nơi đó có một con Thôn Thiên mãng, mà con Thôn Thiên mãng kia chính là điểm mấu chốt để mở ra phong ấn Ma tộc!
Đây là tin tức mà Lăng Phong có được sau khi tìm hiểu bí bảo Thanh Vân, cũng là bí mật lớn nhất mà Tổ Uyên thánh tử Ma tộc không tiếc lấy thân mạo hiểm để ẩn núp vào Thanh Vân tông.
Lăng Phong có chút thương hại nhìn hai tay của mình, cười tà nói: "Ta thương xót cho sư đệ ngươi đến khi chết cũng không thể vạch trần phong ấn, ta thân là sư huynh làm sao có thể để cho hắn chết không nhắm mắt được chứ? Trường Sinh, sao ngươi không đến làm Tổ sư đệ của ta?"
Vạch trần phong ấn Ma tộc làm cho thiên hạ đại loạn, dẫn phát một trận tai họa lớn, khiến thiên địa hỗn loạn mới là điều mà Lăng Phong muốn nhất.
Chỉ có khi sinh linh chết càng nhiều thì mình lại càng cường đại!
Còn cái chết nào trực tiếp hơn là dẫn phát một cuộc chiến tranh lớn?
Ma tộc, Nhân tộc, Yêu tộc, cuối cùng đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng của ta.
Ha ha ha!
Ta đoạ lạc thật rồi, điên thật rồi!
Lăng Phong ngửa lên trời cười to, hắn đứng trên không, đạo bào hoa lệ bay phất phới giống như một vị Thần Ma điên cuồng!
Trong nháy mắt, Lăng Phong đã biến mất tại chỗ.
Sau khi ta giẫm lên vô số thi cốt leo lên vương tọa của đấng tối cao kia, tất cả thủ đoạn ta đã từng dùng qua đều sẽ được thế hệ truyền xướng thành bài hát ca ngợi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận