Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 346: Châu báu của Đồ Đồ

“Đại sư huynh, có phải bùa hộ mệnh ngươi làm này có tác dụng giống như người giấy ngày đó không?” Về đến tông, Trần Trường Sinh nhịn không được mà hỏi âu Dương.
âu Dương đạp Tịnh Tử nhún vai: “Cũng coi như vậy, chỉ có điều loại phiên bản đơn giản hóa làm sao có thể so sánh với thứ ta tự tay làm, Tiểu Bạch không biết phân biệt hàng tốt xấu chút nào, vậy mà lại đưa bùa hộ mệnh tự tay ta làm cho hắn cho tiểu quỷ kia, làm hại chúng ta đi một chuyến tay không!”
âu Dương lải nhải mang theo sự tức giận, phần nhiều là oán giận Tiểu Bạch không biết nhìn hàng như vậy.
Nhưng lời này rơi vào trong lòng Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng, lại có chút ấm áp.
Hai người bọn họ cũng cho rằng tác dụng của bùa hộ mệnh này cũng chỉ giống như người giấy, mặc dù quý trọng, nhưng tất cả mọi người có nhưng cũng có vẻ không trân quý như vậy!
Hôm nay nghe âu Dương nói như vậy, hai người tức khắc nổi lên lòng quý trọng bùa hộ mệnh trong tay mình!
Quả nhiên đồ vật mà đại sư huynh (huynh trưởng) cho chúng ta không giống với của người khác!
Sau khi ba người hứng gió bụi mệt mỏi chạy về Thanh Vân tông, mới vừa dừng ở trong sân, đã thấy Hồ Đồ Đồ đang cố sức nhét đồ vật vào trong một cái bao lớn.
Vừa nhét trong miệng vừa thì thào tự nói, mà cái bao vải hoa đã lớn như núi nhỏ!
“Cô nàng này muốn làm gì? Chuyển nhà sao?” Khóe mắt âu Dương giật một cái, ngự chó đáp xuống trong sân, nhìn Hồ Đồ Đồ đang lộ ra vẻ mặt không nỡ thì thào tự nói với một cái cối xay gió, lòng chơi đùa nổi lên thuận tay nâng cối xay gió lên.
“Ô! Cái cối xay gió này không tệ nha! Tặng cho ta sao?” âu Dương cố ý lớn tiếng kinh ngạc nhìn cối xay gió.
“Cho ta! Đại sư huynh, cho ta!” Hồ Đồ Đồ nhảy lên với lấy cối xay gió trong tay âu Dương, vừa lo lắng kêu.
âu Dương cố ý giơ cao cối xay gió lên, Hồ Đồ Đồ chỉ cao đến bắp đùi âu Dương nhảy hai cái làm sao cũng không với tới được, miệng nhếch lên làm bộ chuẩn bị khóc.
Thấy trêu chọc Đồ Đồ có chút quá đáng, âu Dương vội vàng đưa cối xay gió trong tay một lần nữa trở về, vẻ mặt cười làm lành dỗ dành Đồ Đồ.
“Hừ! Ghét đại sư huynh nhất!” Hồ Đồ Đồ bắt lấy cối xay gió, quay đầu hờn dỗi.
“Hả? Tức giận? Hả? Như vậy đã tức giận?” âu Dương nghiêng đầu nhìn về phía Hồ Đồ Đồ, Hồ Đồ Đồ hừ một tiếng rồi xoay đầu, âu Dương đi theo, Hồ Đồ Đồ cũng nghiêng đầu sang bên khác.
Cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, âu Dương thành công chọc giận Hồ Đồ Đồ, cái đuôi lớn phía sau không tự chủ được lộ ra, trực tiếp xù lông, một cái răng nanh hung hăng cắn vào cánh tay âu Dương, mới xả được cơn giận.
âu Dương nhe răng trợn mắt xoa cánh tay, nhìn Hồ Đồ Đồ vẫy đuôi đang thu thập tiền bạc châu báu của mình, tiểu gia hỏa này thật là không biết giữ miệng, hàng dấu răng nhỏ này in thật sự rõ ràng!
“Đại sư huynh, Bạch sư huynh không sao chứ?” Đồ Đồ vừa thu dọn đồ đạc của mình, vừa nhìn về phía cánh tay âu Dương cảm thấy mình cắn quá nặng, cho nên làm bộ như không thèm để ý nhìn thoáng qua rồi hỏi.
Hừ, mặc dù bỏ người ta lại, nhưng người ta chỉ là quan tâm Bạch sư huynh chứ không phải muốn nói chuyện với đại sư huynh nhá!
âu Dương cười: “Không có chuyện gì, chỉ là Tiểu Bạch có một tiểu đệ tử, sau này khả năng Đồ Đồ chính là sư thúc nha!”
Hồ Đồ Đồ nghe thấy vậy động tác trong tay dừng lại, ánh mắt mang theo vẻ mơ hồ: “Sư thúc? Vậy có phải nói Đồ Đồ thành trưởng bối không?”
“Đúng vậy, sau này Đồ Đồ chính là người lớn.” âu Dương phụ họa.
“Không muốn! Đồ Đồ mới không muốn làm sư thúc!” Hồ Đồ Đồ đột nhiên tức giận ném đồ trong tay xuống, nhanh như chớp chạy vào phòng mình.
“??? Cô nàng này điên cái gì?” âu Dương khó hiểu nhìn Hồ Đồ Đồ chạy về phòng mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Còn Trần Trường Sinh ở một bên đang quét dọn vệ sinh trong sân lại cười: “Có lẽ là sợ mình không còn là nhỏ nhất, sẽ mất đi sự sủng ái?”
Trẻ con khi còn bé thích mình có thể nhận được sự chú ý của người khác, cho nên mới làm ra một số ý niệm mà người lớn không hiểu, chỉ khiến mình càng trở nên trẻ con.
Nghe thấy lời giải thích của Trần Trường Sinh, âu Dương cũng kịp phản ứng lại, âu Dương cũng hiểu rất rõ về tính tình của tiểu hài tử như Hồ Đồ Đồ.
Dù sao kiếp trước khi ở cô nhi viện, để đạt được sự chú ý của mình, đám tiểu hài tử trong cô nhi viện kia đúng là bát tiên vượt biển thi triển thần thông!
âu Dương bật cười một tiếng, nhìn bao vải hoa khổng lồ trước mắt, có lẽ mấy thứ này là quà tặng mà Hồ Đồ Đồ chuẩn bị mang theo về nhà, cũng không biết là tìm ở đâu ra được tấm vải lớn như vậy.
Mà bên trong bao đều là một số đồ ăn bình thường, còn có những phế phẩm nhặt được ở khắp nơi trong tông môn mà Đồ Đồ coi như trân bảo.
“Trường kiếm gãy một nửa, cỏ dại, hoa nhỏ, bánh ngọt ăn còn lại một nửa, búp bê vải...”
Mỗi một món đồ lại được Hồ Đồ Đồ coi như trân bảo giấu vào trong kho bạc nhỏ của mình.
“Hai năm nay, Đồ Đồ ngoài đi học ra, mỗi ngày đều ngồi xổm xem người khác tỷ thí ở diễn võ trường, hoặc là đi dạo các đỉnh núi, sau đó kích động ôm mấy thứ này về.” Trần Trường Sinh nhìn cái bao trước mắt, có chút cảm thán.
Những thứ này ở trong mắt người lớn không đáng một đồng, nhưng ở trong mắt Hồ Đồ Đồ gần giống như kho báu, bình thường cũng không cho người ngoài đụng vào, thì ra là để mang về quê nhà sao?
Không hổ là khuê nữ ta tự tay nuôi!
Tính cách rất tốt!
Cảnh giới cũng rất cao!
âu Dương vui mừng gật đầu, quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Đồ Đồ ở bên cạnh một sư huynh có phẩm tiết cao thượng như mình, đã dưỡng thành thói quen tốt suy nghĩ vì người khác!
“Đại sư huynh, chúng ta thật sự sắp đi Thanh Khâu sơn ở Vạn Yêu quốc sao?” Trần Trường Sinh hỏi, trong trí nhớ kiếp trước của mình, cũng không có quá nhiều ký ức về Thanh Khâu sơn, dù sao trong trí nhớ của mình, Thanh Khâu sơn đã diệt tộc từ lâu.
“Đưa Đồ Đồ về xem, dù sao hiện tại Đồ Đồ cũng đã ra ngoài hai ba năm, vẫn chưa về nhà.” âu Dương có chút cảm thán.
Từ khi Hồ Vân giao Đồ Đồ vào trong tay mình đến bây giờ, bất tri bất giác đã qua ba năm, đương nhiên trong lúc đó phải trừ đi một năm rưỡi ngủ say của mình.
“Thời gian trôi qua thật là nhanh, tính toán thì Đồ Đồ cũng bảy tuổi rồi!” âu Dương ung dung.
Trần Trường Sinh sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lại, hẳn là đại sư huynh không biết phương thức tính toán tuổi tác của Yêu tộc khác với Nhân tộc.
Tu sĩ Nhân tộc một năm lớn hơn một tuổi, đây là phương thức tính tuổi của Nhân tộc cho tới nay.
Nhưng Yêu tộc cũng không phải như vậy, phương thức tính toán tuổi tác của Yêu tộc là căn cứ vào yêu lực của bản thân mà tính ra, đừng nói Hồ Đồ Đồ đã Nguyên Anh đỉnh phong bảy tuổi, nói bảy trăm tuổi, xuất môn thành lão tổ cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Trần Trường Sinh cũng không phản bác, có lẽ đại sư huynh là muốn cho Đồ Đồ cuộc sống giống như tu sĩ Nhân tộc bình thường!
Dù sao trong mắt mấy người Tiểu Sơn phong, Hồ Đồ Đồ vẫn là một đứa trẻ, có thể đại sư huynh cũng nghĩ như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận