Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 532: Hòa giải

âu Dương chợt tỉnh dậy trên một đám mây, hơi bực nhìn hai bênh xung quanh, trong lòng chửi thầm.
Đàn bà đúng là động vật dễ thay lòng mà, lúc trước thì nhiệt tình kéo mình vào trong phòng, sau đó tự dưng ra tay, cuối cùng chẳng cho mình thời gian chuẩn bị gì cả, đã đưa người ta vào thôi miên rồi!
“Làm sao? còn chờ ta đẩy ngươi xuống à?” Tiếng Mộ Vân Hải từ phía sau truyền tới.
âu Dương đang chửi thể, quay đầu ngại ngùng nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mộ Vân Hải.
Còn cái gì nhục hơn khi bị người ta phát hiện mình nói xấu người ta nhỉ?
Chính là bị bắt quả tang ngay tại trận!
âu Dương nuốt nước bọt, gượng cười nói: “không cần làm phiền tiểu sư nương, ta biết nên... aaaa... đù mé!”
Mây trắng dưới chân tự động tan biến, âu Dương ngã thẳng từ trên cao rơi xuống phía dưới.
Tiếng gió vù vù bên tai, âu Dương híp mắt nhìn tòa nhà cao tầng vừa quen vừa lạ kia, rồi lại nhìn những cây cầu uốn lượn trong thành phố đang lúc nhúc những chiếc ô tô.
Dường như đứng trên không trung cũng có thể ngửi được mùi xăng dầu của nó.
âu Dương xoay thân, một cây dù đen đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Cơ thể vốn đang lao vút xuống, bỗng chầm chậm ung dung bay lượn trong không trung.
Nơi này chính là nơi lần trước tiểu sư nương dùng mộng bản mệnh đưa hắn đến, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lần này hắn đến đây.
Hắn muốn xem thử, đã lâu như vậy rồi, nơi này trở thành nơi ra sao.
Hắn cứ ung dung áo xanh cầm dù tự đặc.
Toàn bộ thành phố đang ở dưới hắn, hắn như một chú chim lớn đang bay lượn xung quanh.
Đang quan sát, âu Dương chợt nhận ra thành phố này hóa ra chỉ nhỏ như vậy.
Khác hẳn so với lần trước, cả thành phố hư ảo, đại khái chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ những công trình kiến trúc ở đây, không được rõ ràng như lần trước.
Nguyên nhân rất đơn giản, Mộ Vân Hải nuôi dưỡng là mộng bản mệnh, mà âu Dương lại tự giết mình để phá cục, từ đó nắm quyền khống chế mộng bản mệnh.
Nhưng lúc tới Cửu U, tạo nên Phong Đô là do hắn lấy mộng bản mệnh làm gốc, cả toàn thành bị hắn đem đi xào nấu thành Thành vui vẻ.
Hắn chỉ để lại một góc cô nhi viện ở trong ý thức của mình.
Mà cả thành phố rộng lớn bị hắn thu nhỏ lại chỉ bằng một cô nhi viện, chắng khác nào như ném một cục đá vào trong thức hải rộng lớn.
âu Dương dùng cách nào cũng không tìm được mộng bản mệnh của mình, nên mới tìm đến Mộ Vân Hải nhờ nàng giúp ngủ một giấc, hy vọng có thể tìm về mộng bản mệnh của mình.
Kết quả dường như giống với những gì hắn đoán được, Mộng bản mệnh của Mộ Vân Hải sẽ dẫn hắn tới nơi này!
Dù đen ung dung bay xuống đưa âu Dương đáp trên mặt đất, ngựa xe như nước chạy qua chạy lại nhưng chỉ giống không gian ba chiều hư ảo.
Người đi đường vốn không thèm để ý đến hắn, hơn nữa ban nãy có một chiếc xe container lớn còn đâm xuyên qua người hắn.
Tấm áo xanh đứng giữa chốn đô thị xa hoa hiện đại, giống như đang cosplay nhân vật cổ trang.
Mình như đứng bên ngoài thế giới này, nói đúng hơn như bị thế giới này cô lập.
Nhưng hắn đâu để ý đến điều đó, âu Dương cẩn thận thu dù lại, đi theo con đường thân thuộc.
Quẹo qua mấy ngõ, liền nhìn thấy chiếc xe bán đồ ăn nhanh mà lúc mới vào đây mình đã gặp, trước mắt còn xuất hiện một ngôi nhà vô cùng thân thương, thậm chí mình sống lại kiếp khác cũng chưa từng quên nó.
Mỗi bông hoa mỗi ngọn cỏ đều được mình khắc ghi trong tâm trí, dù cho nó đã bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi chỉ còn đống tro tàn, nhưng nó mãi sống trong trí nhớ của âu Dương.
Một cảm giác thân thương đến lạ thường tuôn trào khắp cõi lòng hắn, lúc này hắn lại có chút sợ hãi không dám tiến lên phía trước. Hắn chỉ đứng ở trước cổng cô nhi viện mà nhìn ngắm đến ngẩn ngơ.
Đột nhiên trong cô nhi viện vang đến tiếng cười đùa, một đám con nít từ trong cô nhi viện ùa ra, vui đùa trên bãi đất trống.
Chúng vẫn còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn nên không hề chú ý người kì lạ đang đứng trước cửa kia.
âu Dương nhìn từng gương mặt quen thuộc, kích động tiến lên hai bước, xong bỗng dừng lại, trong đôi con ngươi có chút ảm đạm cùng hối hận.
Đúng lúc đó, có một người nam từ trong phòng bước dáng.
Thân hình bình thường, gương mặt bình thường, hòa lẫn vào như bao người khác.
Hắn nắm tay một cô bé yếu đuối dẫn ra bên ngoài, khi hắn nhìn thấy âu Dương biểu cảm trên gương mặt ấy có chút cứng đờ.
Hắn ngồi xổm xuống, thủ thỉ bên tai cô bé mấy câu, cô bé nhìn qua âu Dương khiếp sợ chạy vào trong phòng.
Người đàn ông bước nhanh đến bên cạnh âu Dương, mà âu Dương cũng đang nhìn hắn.
Hắn mặc một bộ quần áo thể thao màu đen bình thường, cũng là kiếp trước của âu Dương.
Người đàn ông đứng bên trong hàng rào sắt.
Một người áo đen, một người áo xanh, cách một hàng rào sắt mà tưởng như cách biệt hai thế giới.
“Tôi vốn nghĩ rằng anh sẽ không tới? Muốn vào không?” Trong ánh mắt người đàn ông tràn ngập ý cười, xung quanh không có mùi thuốc súng mà trái lại là hương vị ấm áp lạ thường.
âu Dương lắc đầu, ổn định lại tâm trí rồi mới mở miệng nói: “ Ta chỉ muốn đến nhìn nơi này thôi, không có ý định quấy rầy các ngươi."
Người kia nhún vai tỏ vẻ không sao cả, thuận theo thói quen móc túi xem thử rồi dường như mới nhớ ra điều gì, lúng túng nhìn âu Dương cười: “ Xin lỗi nhé, tôi cai thuốc rồi!”
Ánh mắt âu Dương như muốn tránh né, giọng run run nói: “Cái thứ này tốt nhất nên bỏ, đừng nên phạm sai lầm lần thứ hai!”
“Tôi với anh đều biết, nguyên nhân chủ yếu không phải vì nó." Người kia bất đắc dĩ trả lời,
nhìn thấy âu Dương khoát tay như muốn kết thúc chủ đề này.
“Thôi thì xem như phá lệ một lần đi?” Người đàn ông cười cười, từ trong túi móc ra, tay vốn trống không bỗng dưng xuất hiện một hộp thuốc lá.
Sau đó châm một điếu thuốc đưa cho âu Dương, tay âu Dương run run đón nhận điếu thuốc nghi ngút khói ấy, phức tạp nhìn người trước mặt.
“Thật ra không cần rắc rối như vậy đâu, anh cứ giết tôi luôn là xong, không cần lại đến nơi này!” Điếu thuốc trong tay anh ta đột nhiên biến mất, hai tay đút túi nhìn âu Dương khẽ nói.
âu Dương lắc đầu, nhìn chằm chằm người này, hắn nói: “Chỉ là muốn bù đắp chút tiếc nuối trong lòng thôi, cái tính hám đùa ấy mà!”
Hai người lại rơi vào trầm mặc, cũng chẳng biết nên nói gì.
Tách!
Tiếng bật lửa vang lên.
Người kia đưa bật lửa đang bật sẵn lửa đến gần âu Dương, nhẹ nói: “Quên đi, nơi này không thuộc về anh nữa rồi!”
âu Dương nghiêng đầu châm điếu thuốc này.
Cô nhi viện như là tấm gương vỡ vụn trước mặt hắn.
Hắn hút một hơi thật sâu, rồi phun khói ra.
Sương mù nhàn nhạt cũng hòa cùng những mảnh vỡ ấy.
Giây phút này hắn thanh thản như chưa từng có
Cũng chính giây phút này hắn đã đạt được và hòa giải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận