Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 79: Tiêu Phong tự mang nhạc nền ra sân

Trần Trường Sinh nghe giáo huấn của Âu Dương, nhưng trong lòng vẫn thấy không phục.
Chỉ cần ta chuẩn bị thỏa đáng hết mọi thứ thì ngay cả tiên ta cũng có thể giết cho ngươi xem!
Tình hình không thể thay đổi? Đó là do thay đổi chưa đủ triệt để!
Kiếp trước Trần Trường Sinh từng trải qua hạo kiếp nên biết rõ, nếu tương lai không thay đổi thì thế giới sẽ trải qua biết bao trận gió tanh mưa máu.
Chiều hướng không thể thay đổi?
Trần Trường Sinh ta lần này quay về chính là muốn xem xem có thể thay đổi hay không!
Nếu không thể thay đổi thì mình trùng sinh lại để làm gì?
Là để trơ mắt nhìn từng chuyện ở kiếp trước diễn ra thêm lần nữa?
Chân thân của Trần Trường Sinh đang trốn trong Tiểu Sơn phong chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt trở nên kiên nghị và quyết tuyệt hơn!
Trong tiếng hoan hô của Hồ Đồ Đồ, Âu Dương bưng gà vào trong sân.
Hồ Đồ Đồ lau nước miếng, hài lòng ăn gà do Tam sư huynh làm, hương vị vẫn ngon tuyệt y như trong trí nhớ!
Dáng dấp còn đẹp trai nữa, Tam sư huynh thực sự quá tốt!
Nhóc con này có ý gì xấu chứ, chỉ muốn ăn gà thôi.
Âu Dương nhìn mặt trời, thấy sắp tới hoàng hôn thì nghi ngờ hỏi: "Tiêu sư đệ chưa quay về sao?"
Trần Trường Sinh lắc đầu, nói: "Nhìn trời thì chắc là sắp rồi, Tiêu sư đệ đi con đường tu thể, lượng cơm ăn rất lớn, lần nào tới giờ cơm cũng vội vàng quay về."
Trần Trường Sinh vừa dứt lời thì tiếng nhạc sục sôi vang lên, theo đó là tiếng rồng ngâm phượng hót.
Hai tay Tiêu Phong để trần, chân trái giẫm chân phải lăng không chạy về phía Tiểu Sơn phong.
Khóe mắt Âu Dương giật giật, đờ mờ, bây giờ Tiêu Phong ra sân còn tự mang theo cả nhạc nền luôn?
Tiêu Phong quát khẽ một tiếng, thả người nhảy lên, nhảy xuống sân viện, làn da màu vàng đồng, cơ bắp vương mồ hôi dưới ánh sáng mặt trời đang lặn về phía tây phát sáng rạng rỡ.
"Ực!" Hồ Đồ Đồ một tay cầm đùi gà, ngơ ngác nhìn Tiêu Phong, rồi ực một tiếng.
"Ông ơi, Đồ Đồ ở Thanh Vân tông rất vui, ta không về núi Thanh Khâu nữa đâu!" Hồ Đồ Đồ thầm nghĩ trong lòng.
Tiêu Phong đứng trong sân nhìn Âu Dương và Hồ Đồ Đồ đang ngồi một góc, hắn lập tức mỉm cười, tiện tay đóng Ký Lục thạch đang phát nhạc sôi động bên hông, khom người hành lễ với u Dương: "Đại sư huynh, tiểu sư tỷ để quay về rồi! Nhị sư huynh cũng về rồi sao?"
Âu Dương thấy Tiêu Phong tinh khí tăng cao dị thường, nhất là hư ảnh long phượng còn chưa thu hồi phía sau thì nhẹ gật đầu, nói: "Mấy ngày này Tiêu sư đệ rất cố gắng!"
Tiêu Phong cười hì hì với Âu Dương, nói: "Đều do Bạch sư huynh dạy dỗ tốt, còn có Trần sư huynh giúp ta tu luyện, với lại linh thú trong cấm địa cũng giúp đỡ rất nhiều."
Khoảng thời gian Âu Dương không có ở đây, trừ lúc thỉnh giáo Bạch Phi Vũ phương pháp tu luyện thể tu thượng cổ ra thì Tiêu Phong còn chỉ cách nắm giữ cách dùng hình xăm trên người mình nữa.
Trần Trường Sinh còn vẽ bùa phụ trọng trận pháp riêng dành cho Tiêu Phong.
Và nhiều hơn chính là đi tìm những linh thú khá mạnh bên trong cấm địa để đối luyện.
Cách này chẳng những rèn luyện được nhục thân mà còn có thể tôi luyện kỹ năng đánh cận chiến.
Cái không tốt chính là bây giờ mình muốn tìm một con linh thú cũng phải tiến vào khu vực rất sâu trong cấm địa mới tìm được, hiện tại ngày càng khó tìm thấy hơn.
Âu Dương gật đầu, thấy Tiêu Phong có thể tự nhiên thu hồi hư ảnh rồng và phượng sau lưng liền biết trong khoảng thời gian này tốc độ Tiêu Phong tu luyện không hề tụt dốc.
Quay đầu hỏi Trần Trường Sinh: "Lão tam, dựa theo tốc độ tu luyện của Tiêu sư đệ thì khi nào mới có thể vẽ rồng điểm mắt cho số thần thú còn lại?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chờ tới khi năng lượng long phượng của Tiêu sư đệ hoàn toàn hòa vào huyết mạch là có thể tự dùng huyết mạch vẽ rồng điểm mắt lên hình xăm, làm như vậy càng phù hợp để Thần thú hòa nhập trong người hơn."
"Không có chân khí của ta cũng được sao?" Âu Dương tò mò hỏi.
Trần Trường Sinh mỉm cười lắc đầu, nói: "Thần thú ngũ phương kết nối với nhau, lúc trước khi sư huynh vẽ rồng điểm mắt long phượng cho Tiêu sư đệ đã kích hoạt toàn bộ Thần thú rồi, bây giờ phải xem khi nào Tiêu sư đệ có thể kích phát được."
"Để nhạc nền như vậy có phải hơi kiêu căng không?" Âu Dương chỉ vào Ký Lục thạch bên hông Tiêu Phong, lúng túng hỏi.
Trần Trường Sinh mở miệng giải thích: "Hình xăm sau lưng Tiêu sư đệ cần phải có môi giới kích thích, âm luật không những có thể kích thích Thần thú phía sau lưng Tiêu sư đệ hiện thân, mà còn tạo ra được hiệu quả của chiến ca khích lệ!"
Tiêu Phong đứng một bên cũng phụ họa: "Trần sư huynh nói phải, mỗi khi ta mở nhạc lên thì đúng thực có cảm giác lực lượng càng thuận buồm xuôi gió."
Trong đầu Âu Dương hiện lên hình ảnh chiến đấu sau này của Tiêu Phong.
Trước khi Tiêu Phong đối địch với người khác đều phải mở nhạc.
Còn là nhạc nền chỉ thuộc về mình khiến kẻ địch vừa xấu hổ vừa bực bội mà thua trong tay Tiêu Phong.
Đây chính là cách chiến đấu của Đại đế tương lai của nhân tộc sao
Ài! Ài!
Tập thể nhân tộc sắp phải móc ngón chân?
Âu Dương cười khan một tiếng, nói: "Không sai không sai, tiếp tục cố gắng nha!"
Tiêu Phong nghiêm túc nói: "Các sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ không làm phụ lòng các vị sư huynh!"
Hồ Đồ Đồ quơ quơ tay nói: "Còn ta, còn ta nữa! Tiêu sư đệ cố lên!"
Tiêu Phong nhìn thoáng qua Hồ Đồ Đồ, mắt lóe lên vẻ ôn nhu, gật mạnh đầu: "Đương nhiên còn có cả tiểu sư tỷ nữa!"
Cơm nước xong xuôi, đám người họ về lại phòng.
Âu Dương vừa chuẩn bị nằm ngủ thì nghe thấy cửa phòng mình mở ra, Hồ Ngôn nghênh ngang bước vào.
"Này, ngươi tiến vào cũng không biết gõ cửa hả?" Âu Dương bất mãn nói.
Hồ Ngôn nhìn Âu Dương, hỏi: "Ngươi thấy sủng vật nhà ai phải gõ cửa trước khi vào không?"
Hồ Ngôn không mang chút biểu cảm nào trên mặt mà tùy ý ngồi trên mặt bàn của Âu Dương, rồi móc trong ngực ra một tờ giấy: "Đoạt giúp ta những loại dược liệu này, Hồ Đồ Đồ muốn tấn thăng lên Cửu Vĩ thiên hồ trong truyền thuyết thì phải có căn cơ giai đoạn đầu thật vững chắc!"
Âu Dương nhận lấy tờ giấy nhìn qua, dược liệu trong này có một số loại cực kỳ quý hiếm, mà số lượng lại cần nhiều, cau mày nói: "Cần nhiều như vậy sao?"
"Yêu tộc tu luyện cần nhiều tài nguyên hơn là nhân tộc, vậy nên cùng giai với nhân tộc nhưng lại mạnh hơn nhiều! Ngươi không biết điều này?" Trên mặt Hồ Ngôn tràn ngập giễu cợt.
Âu Dương lắc đầu nói: "Thật sao? Không nhìn ra."
Hồ Ngôn nghẹn lời, yêu tu và tu sĩ nhân tộc, một yêu tu cùng cấp bậc có thể đè hai tu sĩ nhân tộc ra đánh, nhưng đám người trên Tiểu Sơn phong này, tên nào cũng đều có thể đánh bay tất cả đối thủ cùng cấp bậc, thậm chí ở Tiểu Sơn phong, việc không thể đánh đơn vượt cấp là chuyện rất mất mặt.
"Ta vất vả lắm mới quyết định chuẩn bị giúp nhóc con kia tu luyện, ngươi tìm hay không!" Cáo Tây Tạng tức giận thở hổn hển, nói.
Còn biết ngạo kiều nữa à?
Âu Dương phất phất tờ giấy trong tay, nói: "Không vấn đề, vừa hay ngày mai ta muốn tới Thanh Vân phong một chuyến, thuận tiện tới dược điền ở Đan phong tìm mượn những thứ này cho ngươi!"
Dĩ nhiên, từ trước tới nay Âu Dương mượn gì cũng chưa từng viết giấy nợ.
Dù sao mọi người đều là bằng hữu, nói là mượn sẽ rất mất cảm tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận