Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 602: Giải cứu

âu Dương chờ bên ngoài đã ba ngày,
Ngày đầu tiên, âu Dương dùng chân nguyên của mình buộc lên hai con quái điêu gạ chúng nó vào xem thử.
Đám quái điểu kia lại nói, không được, Tổ bảo mỗi lần chỉ được một người đi vào thôi.
Ngày thứ hai, âu Dương lại thi triển quyền cước tặng cho mấy con quái điểu mấy đòn, bảo gì mà phải đi vào đó xem thử.
Đám quái điểu bị ăn bụm, khóc thì khóc oe oe thật, nhưng vẫn kiên trì, cho dù có xẻo thịt bọn nó cũng không thể để âu Dương bước vào.
Ngày thứ ba, âu Dương bảo không vào đâu, nhưng đã chuẩn bị hủy sạch nơi này rồi, cả pho tượng Ma Thần xa xa cũng đập tuốt.
Lúc này, đám quái điểu kia đột nhiên tha thiết mời gọi âu Dương, nhiệt tình bảo âu Dương vào đi, nhất định phải vào xem thử.
Khi ngươi muốn mở cửa sổ, luôn có người sẽ không cho ngươi mở.
Nhưng nếu ngươi nói muốn đập phòng đi rồi xây cái mới, lúc này sẽ có người khuyên ngươi mở cửa sổ ra ngắm nhìn thử.
Mà đến khi âu Dương chuẩn bị ông không đùa nữa đâu, bọn quái điểu này lại ngoan ngoãn đến lạ.
Đôi mắt âu Dương được lụa trắng che phủ, vừa tiến vào nơi này, bỗng khiển hắn có cảm giác quái lạ khó chịu.
Cảm giác như mình bị xé thành hai nửa, tay chân của mình mình còn thấy lạ lẫm.
Sau khi mù, thật sự tay chân mình bị hạn chế.
Khi giọng nói của Chúc Cửu âm vang bên tai âu Dương, từng cơn buồn ngủ ập tới.
Hai con quái điểu bị buộc bằng chân nguyên lập tức che tai của mình, đề phòng có quá nhiều thanh âm lọt vào tai mình.
Đám quái điểu được âu Dương giải khai trói buộc chớp mắt đã bay thẳng vào vách tường không gian, biến mất tăm mất tích, dường như với bọn chúng, nơi này có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Trong khoảnh khắc thanh âm lọt vào tai hắn, âu Dương chợt hiểu, có thứ cờ hó nào đó đang ở đây giảng đạo chờ mình!
“Hô li xít! Có người ở đây giảng đạo?” âu Dương kinh sợ, số chân nguyên còn sót lại trong cơ thể của hắn đột nhiên bùng phát, như một cánh tay mạnh mẽ quét qua nơi này.
Tàn ảnh đang ngồi giảng đạo của Chúc Cửu âm bị âu Dương đánh bay vào trong không gian, Chúc Cửu âm còn chưa nói xong đã bị âu Dương nện thẳng vào vách tường không gian.
Giọng nói kia im bặt, tàn ảnh to lớn của Chúc Cửu âm tan biến ngay tại chỗ này.
Hàng nghìn gương mặt quỷ, dưới sự bùng phát chân nguyên của âu Dương, mỗi gương mặt quỷ đều như vừa bị ăn một bạt tai, biểu cảm kỳ dị từ ban đầu chớp mắt trở nên sáng sủa hơn.
Thậm chỉ còn đờ đẫn nhỉ âu Dương, sinh linh này đột nhiên từ đâu đến, làm rối loạn toàn bộ nơi này.
Không gian vốn tràn ngập hơi thở kỳ dị, cũng nhờ chân nguyên bừng bừng sức sống của âu Dương mà trở nên rõ ràng hơn nhiều!
“Cái của gì nguy hiểm thế? Giảng đạo còn để mình bước vào?” Chân nguyên của âu Dương bao trùm toàn bộ không gian trong nháy mắt, sắc mặt hơi khó coi.
Chuyện mình nghe giảng đạo là auto ngủ này có mấy người biết thôi!
âu Dương hoàn toàn quên là mình xông vào, lại còn nghĩ có người ở chỗ này bẫy mình!
Mà Chúc Cửu âm đang đứng bên dòng sông thời gian cách xa hàng vạn năm, cũng không ngờ được rằng có một sinh linh không nằm trong dòng chảy!
Trời xui đất khiến thế nào, mà để cho âu Dương đánh gãy luôn mấy lời mê hoặc của Chúc Cửu âm dành cho Tổ Uyên!
Dù sao giọng nói kia đã lọt vào tai âu Dương, khiến ý chí của hắn bắt đầu quay cuồng, trong cơn mê mang âu Dương bước lên đưa tay ra khua khua.
Trước khi ngủ, phải tìm được tiểu lão đệ kia đã.
“Tránh ra! Lão đệ, có ở đây không? Người đâu rồi? Vang lên một câu xem nào!” âu Dương vừa mò vừa gào lớn tiếng.
Không ai đáp lời mình, âu Dương như thế biến mất trong không gian này.
Hàng trăm triệu cánh tay đen sớm đã nhấn chìm Tổ Uyên, trong không gian đen kịt này chìa tay không thấy năm ngón, với người đã mù như âu Dương mà nói, thật ra chẳng có gì đặc biệt cả.
âu Dương cau mày, cố kìm nén đau đớn róc thịt khi chân nguyên cọ vào kinh mạch, chân nguyên hóa thành mười mấy cánh tay, lục lọi tứ phía.
âu Dương đứng trong khoảng đen kịt trải dài vô tận, lại như trở thành một vệt sáng duy nhất trong bóng đen này.
Mà vệt sáng này hóa thành mười mấy tia sáng khác tràn ngập xung quanh.
Dưới sự rực rỡ của ánh sáng, màu đen thi nhau tan biến.
Trong lòng âu Dương đột nhiên khẽ động, cánh tay chân nguyên ở phía xa xa kia hình như vừa tìm được gì đó.
Mười mấy chân nguyên huyễn hóa thành một cánh tay, cùng lao tới nơi đó.
Chân nguyên hóa thành cánh tay thẳng tắp mà kéo, cơ thể âu Dương hơi ngửa ra sau, như thể đang đấu sức với một thứ gì đó.
Gương mặt của Tổ Uyên được kéo ra ngoài từ trong vách tường của không gian đen kịt, động tác kéo không được lịch sự cho lắm, âu Dương vơ bừa lấy cái gì đó dễ nắm nên túm luôn tóc của Tổ Uyên để kéo hắn ra ngoài.
Gương mặt kia mang theo uy nghiêm cùng xơ xác, bị âu Dương dùng lực mạnh kéo ra, trở nên hơi buồn cười.
Mà đống cánh tay nhỏ kia giống như không can tâm, nắm chặt lấy Tổ Uyên kéo lại, không đồng ý Tổ Uyên bị âu Dương kéo đi.
Thông qua cảm giác của chân nguyên, trong đầu âu Dương hiện ra một màn này.
“Buông tay! Buông tay! Buông tay!” âu Dương vừa ngửa ra đằng sau vừa mắng.
Ngoài mấy cánh tay kéo Tổ Uyên ra, mấy cánh tay còn lại thi triển quyền cước với đám tay nhỏ màu đen đang giữ Tổ Uyên lại.
Bình tĩnh mà chấp nhận số phận Tổ Uyên, lúc này trên gương mặt lại hiện vẻ đau đớn.
Mấy quả đấm này của âu Dương cũng nên dính người mình.
Khi hàng nghìn hàng vạn cánh tay nhỏ kia chạm phải chân nguyên của âu Dương, như thể gặp thiên địch, vội vàng lùi lại.
Tổ Uyên như vừa được kéo ra từ trong vũng bùn, đầu tiên là đầu, sau đó là thân, cuối cùng là chân.
Sau khi thoát khỏi những cánh tay nhỏ bé kia, Tổ Uyên như là đạn pháp ập xuống âu Dương.
Biểu cảm trên mặt âu Dương từ nỗ lực, rồi đến kinh hỉ, cuối cùng là kinh ngạc.
âu Dương không né kịp, bị Tổ Uyên đâm vào.
âu Dương ôm Tổ Uyên lăn lộn trong không gian đen kịt, sau khi lăn hai vòng trên đất, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Nhìn Tổ Uyên nằm trên mặt đất, không còn ý thức, âu Dương đưa tay lên xem thằng cu này còn sống không.
Sau khi xác nhận thằng này còn sống, cuối cùng âu Dương cũng không chống cự nổi cơn buồn ngủ đánh tới nữa, hắn ngồi dựa bên cạnh Tổ Uyên ngủ thiếp đi.
Trước một giây khi ngủ, âu Dương vẫn kịp truyền chân nguyên của mình vào trong cơ thể Tổ Uyên.
Tổ Uyên nằm ngửa trên đất, âu Dương nằm dựa bên cạnh cơ thể Tổ Uyên.
Một người bất tỉnh, một người nằm ngáy o o.
Bởi vì âu Dương dựa lên Tổ Uyên, nên giống như một vệt sáng chiếu lên người Tổ Uyên.
Những cánh tay đen muốn kéo Tổ Uyên vào bóng tối lần nữa chỉ có thể đứng bên ngoài không dám nhúc nhích.
Cuối cùng hàng nghìn mặt quỷ không cam lòng oán than rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ còn sót lại tiếng ngáy của âu Dương bao trùm toàn bộ không gian....
Bạn cần đăng nhập để bình luận