Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 689: Các thiên kiêu bây giờ

Ba vị Thánh xuát hiện, thiên hạ quỳ bái, oai của Thánh Nhân, sao sinh linh dám bất kính?
Nhưng ở thế giới này, luôn có vài thiên kiêu không muốn cúi đầu trước người khác, tự nhiên không nguyện ý quỳ xuống.
Trên chủ phong của Kiếm Tông, có một vị kiếm tu áo trắng giắt kiếm bên hông, đứng chắp tay trên nóc nhà đại điện. Một đóa hoa sen màu trắng xuất hiện quanh cơ thể hắn, chống đỡ sức ép của Thánh Nhân.
Bây giờ, Tống Mộ có tu vi Đại Thừa, mặc dù còn chưa sờ đến cảnh giới đỉnh của thế giới này nhưng lòng dạ cùng thực lực thì trầm ổn hơn rất nhiều tu sĩ mới vào Độ Kiếp kì. Nhưng vẻ mặt kiêu ngạo của hắn khiến người khác khó chịu.
Toàn bộ Kiếm Tông chỉ có hắn đứng trên nóc nhà, còn lại tất cả tu sĩ đều quỳ một chân trên đất, một tay chống kiếm, đau khổ kiên trì, tận lực không để mình quỳ hai gối xuống đất.
"Tống Mộ sư huynh quả nhiên có thiên tư kinh người, có thể ngăn cản sức ép của Thánh Nhân!" Một tu sĩ trẻ tuổi ngưỡng nộ nhìn Tống Mộ đứng trên nóc nhà nói.
"Đúng thế, ngươi cũng đã biết, Tống Mộ sư huynh đã từng đấu với một vị Thánh Nhân trong ba vị bây giờ.” Vài tu sĩ hơi lớn tuổi ở bên cạnh vui vẻ nói.
"A? Tống Mộ sư huynh đã dấu với Thánh Nhân? Hơn nữa còn sống?" Tu sĩ trẻ tuổi giật mình hỏi.
"Tất nhiên, năm đó ở trong bí cảnh của tiên, mấy ngàn kiếm tu ở trước mặt vị Thánh Nhân kia giống như, chỉ có Tống Mộ sư huynh chỉ dựa vào sức một mình đã phong ấn một tay của Thánh Nhân!" Tu sĩ hơi lớn tuổi nhớ lại.
Tu sĩ trẻ tuổi nghe xong thì tưởng tượng ra cảnh Tống Mộ lấy khí thế bi tráng, dùng toàn lực, phong ấn một cánh tay của Thánh Nhân trong bí cảnh của tiên.
Đây chính là thiên địa Thánh Nhân! Có thể so với tiên ở thời kì viễn cổ, thậm chí còn mạnh hơn tiên.
Vậy mà Tống Mộ sư huynh đã đấu với Thánh Nhân? Đồng thời còn sống?
Có câu nói rất đúng, dưới Thánh Nhân đều sâu kiến!
Bây giờ Tống Mộ sư huynh chỉ là Đại Thừa cảnh, lại có thực lực phân cao thấp với Thánh Nhân?
Xem ra trong tương lai, Kiếm Tông ta cũng có một vị Thánh Nhân!
Mà Tống Mộ đứng tại trên nóc nhà mỉm cười, sắc mặt rất chảnh. Phía sau đã bị mồ hôi cho làm ướt quần áo, trong lòng càng cuống quít.
"Mẹ nó, còn muốn chịu đựng tới lúc nào, nếu giả bộ tiếp thì mình phải vận dụng lực lượng bản nguyên của Bạch Liên!" Tống Mộ kêu khổ trong lòng.
Nhưng Tống Mộ biết rõ, dù đánh đến cảnh giới giảm xuống, hắn cũng phải chịu đựng. Cảnh giới thì sau này sẽ còn nâng lên, nhưng đẹp trai lại là việc cả đời!
..
Trên chủ phong Thanh Vân Phong của Thanh Vân Tông có một người đầu trọc đang đứng. Hắn không buồn không vui nhưng lại có sự thương hại với chúng sinh. Đương nhiên đó là Triệu Tiền Tôn đã trọc đầu!
Pháp tắc bốn phía ảm đạm, ánh sáng Phật và Đạo xuất hiện giao nhau để cả người Triệu Tiền Tôn lơ lửng không cố định.
Gương mặt vốn gian xảo đã thay đổi thành thánh khiết. Càng thánh khiết hơn là tâm của hắn.
Lúc này hắn đã là Đại Thừa kì đỉnh phong, khi vô số đại tu sĩ bù đắp thế giới, thân tử đạo tiêu, hắn đã trở thành một trong số đại năng ít ỏi của thế giới!
Hắn càng lấy được chân truyền của Động Hư Tử và Hồ Vân, cộng thêm tất cả chân truyền của Phật môn.
Lúc này, Triệu Tiền Tôn đã trở thành một bậc thầy.
Huyền Môn và Phật môn dung hợp hoàn mỹ trên người Triệu Tiền Tôn!
Nhưng trong lòng Triệu Tiền Tôn cũng không vui, thậm chí hơi hoảng sợ.
Hôm nay đã là lần thứ chín hắn từ chối nhận vị trí chưởng giáo Thanh Vân Tông.
Bây giờ Thanh Vân Tông giống như đã trở thành tông môn đứng đầu Huyền Môn. Thậm chí chín đại thánh địa đều thiết lập phân tông trên Vấn Kiếm Phong của Thanh Vân Tông.
Bây giờ Thanh Vân Tông có thể nói là tông môn tập hợp tất cả phương pháp tu hành lớn nhất thế giới.
Mà ngôi vị chưởng giáo của tông môn lớn nhất này lại bị Triệu Tiền Tôn từ chối nhiều lần. Mọi người nghĩ hắn không biết điều.
Nhưng Triệu Tiền Tôn không thích nó, thậm chí tự mình tu luyện cho tới bây giờ đều dựa vào bản thân nhặt chỗ tốt có được!
Hắn cũng không biết, vì sao mình chỉ tu luyện một chút thì đã thành chưởng giáo Thanh Vân Tông!
Đây cũng là nguyên nhân Triệu Tiền Tôn chậm chạp không muốn đột phá đến Độ Kiếp.
Nếu đột phá đến Độ Kiếp kì, chỉ sợ hắn sẽ thành một trong những vị đại lão trên thế giới này. Vậy thì hắn không thể từ chối ngôi vị chưởng giáo của Thanh Vân Tông.
Hắn luôn hướng tới đại tiêu dao, đại tự tại, vì sao lại muốn trở thành chưởng giáo của tông môn lớn nhất thế giới này chứ?
Triệu Tiền Tôn xem quá khứ của mình để giải đáp thắc mắc, cuối cùng hắn dừng trí nhớ trên một người áo xanh.
Từ sau khi gặp người tên u Dương thì quãng thời gian hắn dùng mánh lới để trộm đồ đã biến mất.
Triệu Tiền Tôn nhíu mày khẽ thở dài, lo lắng trên trán cũng không biến mất.
Đầu tiên là đạt được công pháp vị tiên kia để lại, lại lấy được chân truyền của chưởng giáo Thanh Vân Tông, còn chiếm được chân lý của Phật môn.
Bây giờ mọi loại nhân quả đã kết, đã hứa chỉ trông coi Thanh Vân Tông mấy chục năm nhưng hắn thật sự có thể rời đi sao?
u Dương a u Dương, Triệu Tiền Tôn ta cả đời tính kế người khác nhưng không ngờ cũng có ngày bị người tính kế.
Triệu Tiền Tôn khẽ thở dài, nhưng lại không biết làm sao trách tội u Dương.
Bây giờ mình đã không phải là tán tu ăn bữa hôm lo bữa mai, ngược lại muốn bị ép trở thành chưởng giáo của tông môn lớn nhất thế giới này.
Một thân thực lực càng thông thiên triệt địa.
Chẳng lẽ mình muốn đi trách người ta tính kế mình tốt như vậy? Như vậy thì có khác gì mình không biết tốt xấu chứ?
Triệu Tiền Tôn cảm thán: "Triệu Tiền Tôn ta chỉ lấy lợi nhỏ, tính toán chi li cả đời, không ngờ lại bị đại nghĩa tính kế đến không thoát được!"
"Sư huynh, hôm nay giảng đạo nên bắt đầu!" Từ Hàng hòa thượng không biết khi nào xuất hiện sau lưng Triệu Tiền Tôn, cung kính nói với hắn
"Sư đệ đi trước, ta sẽ tới sau!" Triệu Tiền Tôn gật đầu, vừa trả lời Từ Hàng xong thì lời của Thánh Nhân vang lên bên tai Triệu Tiền Tôn.
Khi lời của ba vị Thánh vang lên, ánh mắt trách trời thương dân của Triệu Tiền Tôn bắt đầu bình tĩnh. Bóng người áo xanh nhanh chóng biến mất khỏi trí nhớ của hắn.
Trong chốc lát, Triệu Tiền Tôn từ Đại Thừa đỉnh phong đột phá đến Độ Kiếp kỳ.
Từ Hàng đứng sau lưng hắn bị sức ép của Thánh Nhân ép đứng không vững, thậm chí muốn quỳ xuống lạy. Một lực lượng nhẹ nhàng chống lên trước mặt hai người, giúp Từ Hàng chặn lại sức ép của Thánh Nhân!
"Chúc mừng sư huynh thành tựu Độ Kiếp! Chức vị Huyền Môn chưởng giáo, tất nhiên là của sư huynh!" Từ Hàng mừng rỡ nhìn Triệu Tiền Tôn đưa lưng về phía mình, nói.
Ngày xưa Triệu Tiền Tôn một mực đủ kiểu từ chối, lúc này xoay người lại, gật đầu nói: "Nếu sư đệ là siêng năng tu hành, tất nhiên sẽ sớm ngày tới Độ Kiếp chi cảnh!"
Từ Hàng nhìn Triệu Tiền Tôn hoàn toàn khác ngày xưa, trong lòng vui mừng.
Thời đại này sẽ do Triệu sư huynh của bọn họ dẫn đầu đi về phía huy hoàng!

Từ khi ba vị Thánh thành Thánh đã qua mười năm, thời gian như nước chảy.
"Keng keng keng!"
Theo từng tiếng sục sôi âm nhạc, tiếng rồng phượng kêu cùng vang lên.
Năm bóng dáng Thần thú bao phủ bầu trời, điềm lành của Thần thú tràn ngập trong hạp cốc.
Tiêu Phong có đầu tóc bảy màu nghiêm túc nhìn kẻ địch phía trước. Cơ bắp màu đồng của hắn căng cứng, tràn ngập lực lượng dã tính, giống như thú dữ gắt gao tiếp cận đối phương.
Mà ở trước mắt, một con Bạch Hổ đang hung tợn nhìn Tiêu Phong. Ảo ảnh ngũ phương thần thú đỏ như máu và huyết sát chi khí di chuyển xung quanh Bạch Hổ.
Điềm lành bảy màu mạnh mẽ va chạm vào huyết sát chi khí, không ai nhường ai!
"Hổ Bính, bây giờ cùng ta trở về, ta còn có thể cầu xin Nữ Hoàng, để Nữ Hoàng tha mạng cho ngươi!" Tiêu Phong nhìn Bạch Hổ, lạnh lùng nói.
Đối với Bạch Hổ trước mắt, ngay từ đầu Tiêu Phong vẫn rất kính trọng.
Nhưng lần này hắn đuổi giết mấy vạn dặm, là vì mang Hổ Bính khiến Vạn Yêu Quốc nội loạn trở lại Vạn Yêu Quốc tiếp nhận thẩm phán.
Trong lòng Tiêu Phong, dù Hổ Bính dã tâm bừng bừng, nhưng hắn luôn suy nghĩ cho toàn bộ Yêu tộc!
Hổ Bính lộ ra răng nanh, trào phúng nói: "Tha cho ta một mạng? Ha ha ha! Tha ta? Ta Hổ Bính đời này không cần người khác tha mạng sống tạm? Nữ Hoàng? Nàng cũng xứng xưng Nữ Hoàng? Nàng đã không phải là Đồ Đồ!"
Nữ Hoàng trong miệng hai người là người thừa kế duy nhất của Vạn Yêu Quốc bây giờ, Hồ Đồ Đồ! Nhưng lúc này Hồ Đồ Đồ đã đổi tên là Ðát Kỷ, mà bây giờ Thanh Khâu Sơn cũng bị Hồ Đồ Đồ đổi thành Hữu Tô Sơn.
Tiêu Phong phức tạp nhìn Hổ Bính.
Bạch Hổ trước mắt đã phạm vào tội lớn không thể tha thứ, bốn vị Long Vương của hắn đã chết trong tay Bạch Hổ này, thậm chí còn kém chút đánh chết tiểu sư tỷ.
Quyết liệt đến tình trạng như thế, còn muốn từ Nữ Hoàng Vạn Yêu Quốc phi thăng thì toàn bộ quyền hành của Vạn Yêu Quốc rơi vào tay Hồ Đồ Đồ còn nhỏ tuổi.
Toàn bộ Vạn Yêu Quốc bắt đầu chia cắt thành hai bộ phận. Một bộ phận là mạch của Hổ Bính theo đuổi Yêu tộc thuần huyết, một bộ phận là mạch của Tiêu Phong theo đuổi Yêu tộc và nửa yêu cùng sống chung. Mà trước mắt Hổ Bính càng vì cản trở nửa yêu trở về Yêu tộc, muốn cướp đoạt vị trí quốc chủ của Vạn Yêu Quốc!
Hổ Bính phạm vào tội, mỗi một cái đều để Tiêu Phong có đầy đủ lý do chém hắn thành nhiều mảnh!
Đối với Tiêu Phong, cơ thể hắn rèn luyện quan trọng nhất là tinh huyết của ngũ phương thần thú đang ở trên người Hổ Bính. Bởi vì lực lượng ngũ phương thần thú trên người Hổ Bính chính là đám thần thú đã chạy trốn khỏi hồ máu ngày hôm đó.
Bây giờ con Bạch Hổ này đã bị ngũ phương thần thú trong hồ máu mê hoặc tinh thần nên dã tâm bành trướng đến tình trạng như thế.
Cho dù vì báo thù cho bốn vị Long Vương dưới trướng của mình hay vì Vạn Yêu Quốc thì hôm nay mình cũng không tha cho nó.
“Có phải ngươi đang nghĩ ta đã bị năm lão già kia mê hoặc tinh thần không?” Trên cơ thể Bạch Hổ tỏa ra huyết sát chi khí nồng đậm, nhìn Tiêu Phong đùa cợt.
Đúng là lúc đầu năm lão già kia mê hoặc tinh thần của hắn, thậm chí bây giờ hắn dã tâm bừng bừng như thế cũng do bị mấy lão già kia ảnh hưởng.
Nhưng hắn là thiên kiêu chói mắt nhất trong Hổ tộc!
Mấy lão già đã chết còn muốn bám vào người hắn, đoạt xá cơ thể của hắn. Nếu không phải hắn ở lúc sắp chết đánh trả thì có lẽ bây giờ đứng ở đây là năm lão già chiếm cơ thể của hắn.
Mình không có điên! Yêu tộc nhất định phải thuần khiết mới có đường ra! Nửa yêu chỉ có thể là nửa yêu! Loại tạp chủng này vĩnh viễn không có khả năng trở thành trung tâm của Yêu tộc! Chỉ có Yêu tộc thuần khiết mới là tương lai của Yêu tộc! Mình không có sai!
Trong lòng Hổ Bính cố chấp không chịu thừa nhận những tạp chủng hỗn huyết kia là Yêu tộc! Nhưng Tiêu Phong cùng quốc chủ Vạn Yêu Quốc bây giờ lại khư khư cố chấp muốn phổ biến Yêu tộc cùng nửa yêu hài hòa chung sống!
Muốn lật đổ chế độ mà Yêu tộc thành lập từ xưa tới nay, tặng lợi ích vốn nên thuộc về Yêu tộc cho những tạp chủng kia?
Đây là chuyện mà Hổ Bính không thể dễ dàng tha thứ!
Mà bây giờ Nữ Hoàng leo lên vị trí Vạn Yêu Quốc quốc chủ kia!
Trong lòng Hổ Bính càng đau xót, bây giờ Vạn Yêu Quốc quốc chủ đối với hắn mà nói, chỉ như người xa lạ.
Bây giờ vị Nữ Hoàng kia có gương mặt của thiên sứ và ác ma hoàn mĩ, mặc kệ từ góc độ gì xem đều hơn xa nữ hài trong trí nhớ của mình.
Nhưng ở trong lòng Hổ Bính, dù Nữ Hoàng bây giờ hoàn mỹ đến đâu, cũng không bằng Hồ Đồ Đồ tròn vo, béo múp trong trí nhớ!
Ðát Kỷ? Sao cái tên này nghe giống cái tên sẽ khiến quốc gia diệt vong!
Yêu tộc vinh quang nếu như không có mình, chắc chắc sẽ xuống dốc!
Ánh mắt Hổ Bính lạnh lùng, triệt để dung hợp lực lượng của năm lão già kia đã khiến hắn sớm vượt qua lão tổ Hổ tộc, nếu lại cho hắn một chút thời gian, hắn chắc chắn dẫn đầu yêu tộc đi hướng độ cao mới, thậm chí tại trên bầu trời sẽ có vị trí Thánh Nhân thuộc về hắn.
"Đáng tiếc…" Bạch Hổ nhìn nửa yêu quái dị trước mặt mình, trong mắt tiếc nuối. Nhưng bây giờ, giữa Tiêu Phong và hắn chỉ có một người sống sót.
ngũ phương thần thú giữa thế giới chỉ có thể tồn tại một tổ!
Cái này cũng quyết định, Hổ Bính và Tiêu Phong có được lực lượng giống nhau sẽ có một trận chiến số mệnh sống chết!
Mà trận chiến này là vào hôm nay!
Tiêu Phong im lặng không nói, Thiên Phạt Chi Nhãn trên trán mơ hồ xuất hiện, từng sợi sấm sét di chuyển trong Thiên Phạt Chi Nhãn. Bây giờ Tiêu Phong chẳng những có lực lượng của ngũ phương thần thú, càng là hoàn mỹ nắm trong tay Thiên Phạt Chi Nhãn do ba vị sư huynh tại Tiểu Sơn Phong hợp lực tặng cho mình.
Đối mặt Hổ Bính, Tiêu Phong không dám nói có niềm tin tuyệt đối, nhưng tự tin sẽ không thua Hổ Bính.
"Chỉ cần ngươi cùng ta trở về, ta sẽ cầu xin sư tỷ, có thể bảo đảm ngươi không chết!" Tiêu Phong nhìn Hổ Bính, không đành lòng nói.
Hổ Bính đau lòng cười lạnh: "Hổ Bính ta không cần cầu người tha mạng, hôm nay xem như ngươi không giết ta, ta cũng muốn giết ngươi!"
Trong hạp cốc to lớn, sấm sét vang dội, âm nhạc sục sôi trở nên càng thêm bi tráng. Tiếng hổ gầm rồng ngâm quanh quẩn trong hạp cốc, từng luồng sấm sét màu tím gần như muốn tiêu diệt tất cả trong hạp cốc.
Trận chiến này kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, phạm vi mấy trăm cây số quanh hẻm núi trở thành một vùng đất chết!
Cho đến khi Tiêu Phong lảo đảo mang theo một cái bao đi ra từ hạp cốc thì trận chiến phản loạn ở Vạn Yêu Quốc mới xem như kết thúc!
Tinh huyết của năm con thần thú khiến Thiên Phạt Chi Nhãn ở giữa trán Tiêu Phong không chịu hắn khống chế, nó đột nhiên mở ra, một luồng Tử Tiêu Thần Lôi đánh lên không trung.
Tam Thập Tam Thiên bị Tử Tiêu Thần Lôi đánh thủng một lỗ lớn!
Các thần phải sợ hãi, họ rất tức giận, nhưng khi thấy là Tiêu Phong, nghĩ đến quan hệ giữa Thần Chủ nhà mình và Tiêu Phong thì chỉ có thể tức giận, sau đó yên lặng sửa chữa Tam Thập Tam Thiên.
Mà lúc này, hình xăm năm con Thần thú sau lưng Tiêu Phong giống như đang sống lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận