Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 439: Ước hẹn mười năm

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Câu nói này được Triệu Tiền Tôn thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, lấm la lấm le cười cợt với âu Dương, trông vô cùng hèn mọn.
“Đi thôi, chuyện nhân gian nơi này xong rồi, chúng ta nên trở về thôi!” âu Dương không thèm để ý đến thằng này, vươn ngươi một cái.
Ngực Lãnh Thanh Tùng đột nhiên động một cái, con rắn trắng nhỏ kia ngậm một ngôi sao bằng giấy nhô đầu ra từ ngực Lãnh Thanh Tùng.
Ngẩng đầu về phía Lãnh Thanh Tùng, ý bảo Lãnh Thanh Tùng nhận lấy ngôi sao khiến mình cảm thấy có chút không thoải mái này.
“Đây là?” Trần Trường Sinh kinh ngạc nhìn con rắn trắng nhỏ trên ngực Lãnh Thanh Tùng, mặc dù hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Đúng như suy nghĩ của ngươi, nói đến chuyện này, Trường Sinh, ngươi thua trận đánh cược của chúng ta rồi!” âu Dương nhìn thoáng qua con rắn trắng nhỏ, nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh lại lắc đầu phản bác: “Đại sư huynh, ngươi lại không nói thời hạn, ai biết được cược này ai thua ai thắng chứ?”
Tiểu tử khá lắm, lại dám chui lỗ hổng của vụ đánh cược!
âu Dương bắt được Trần Trường Sinh lập tức chuẩn bị chấn chỉnh lại uy nghiêm của đại sư huynh.
So với hai người đùa giỡn, Lãnh Thanh Tùng lại cẩn thận lấy ngôi sao kia từ trong miệng con rắn trắng, nhớ tới lời Thường Hiểu Nguyệt đã nói với mình, hắn mở ngôi sao kia ra.
Trên trang giấy, chữ nhỏ xinh đẹp viết ba chữ nhỏ.
“Ta yêu ngươi!”
Lãnh Thanh Tùng thuận miệng đọc ra, có lẽ đây là lời Thường Hiểu Nguyệt muốn nói với mình ở kiếp sau?
Ngây thơ!
Lãnh Thanh Tùng thu hồi tờ giấy, nhìn về phía hai người âu Dương.
Lúc này âu Dương và Trần Trường Sinh đang đờ ra nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng.
Câu nói này đột nhiên khiến hai người ngừng đùa giỡn, đồng thời nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng.
“Lão Tam, vừa rồi ta không nghe nhầm chứ?” âu Dương không thể tin mà nhìn Trần Trường Sinh.
“Đại sư huynh, có phải nhị sư huynh bị đoạt xá rồi không, ta luôn cảm giác hắn là lạ!” Trần Trường Sinh cũng không xác định mà trả lời.
Ba từ này lại đột ngột thốt ra từ miệng Lãnh Thanh Tùng vẫn luôn lạnh lùng, ngược lại khiến hai người không hiểu được.
“Ai, đại sư huynh, ngươi mặc kệ nhị sư huynh nói như thế nào, ngươi nói xem có phải ta thắng cược rồi không?” Trần Trường Sinh đột nhiên lóe lên vầng sáng, ngẩng đầu hưng phấn nói với âu Dương.
“Cái này không tính, lão Nhị này nói không đầu không đuôi, giống như cách tiểu thuyết nát lấp hố!” âu Dương có chút bất mãn phản bác.
Trần Trường Sinh nhìn âu Dương muốn chơi xấu, nhất thời không vui, bèn phản bác: “Nơi này chỉ có ta và đại sư huynh ngươi, còn có vị Triệu sư đệ kia, nhị sư huynh cũng không đến mức nói với Lông Bông và Điêu Mao chứ? Nhất đinh là nói với con rắn trắng nhỏ kia.”
Có lý có chứng cứ, âu Dương cũng không tin phục, nhìn Lãnh Thanh Tùng hỏi: “Tiểu tử thúi, ngươi không có việc gì nói những lời này làm gì?”
Lãnh Thanh Tùng nghi hoặc phe phẩy tờ giấy trong tay, thuận miệng nói: “Hiểu Nguyệt nói trên ngôi sao này có lời nàng muốn nói.”
Trong chớp mắt, âu Dương nghĩ tới Thường Hiểu Nguyệt từng quấn lấy bắt Hồ Vân giao ra Thiên Diễn thuật cho nàng!
“Chẳng lẽ, cô nàng này tính đến cái này? Không tính mình có chết hay không, biết sẽ chết còn muốn tính kế ta?” âu Dương nhịn không được giật giật khóe miệng, cảm thấy có chút ngớ ngẩn.
Trần Trường Sinh lại cười ha ha nói: “Nếu đã như vậy, xem ra ta thật sự thắng cược rồi!”
“Được, được! Ngươi muốn cái gì? Nếu ngươi muốn làm chưởng môn Thanh Vân tông, ta trở về hỏi thử xem khi nào chưởng giáo lão đầu kia đứt!” âu Dương tức giận nói.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Ta còn chưa nghĩ ra rốt cuộc muốn cái gì, chờ sau này hãy nói!”
âu Dương gật đầu, quay đầu nhìn về phía Triệu Tiền Tôn, Triệu Tiền Tôn ung dung thưởng thức đồng tiền trong tay, vừa mới được truyền thừa hắn còn đang tinh tế thưởng thức cảm ngộ ngộ đạo vừa rồi.
“Lão Triệu, chúng ta nên đi thôi!” âu Dương nghiêng đầu nhìn Triệu Tiền Tôn.
Triệu Tiền Tôn như mới nghe thấy, chắp tay nói với âu Dương: “Nếu đã như vậy, âu Dương sư huynh, chúng ta đường ai nấy đi! Tại hạ sẽ không trở về Thanh Vân tông với các ngươi!”
Hôm nay mình đạt được cơ duyên lớn như vậy, có lẽ nên tìm một nơi yên tĩnh để tiêu hóa những gì thu được từ chuyến đi này thật tốt.
Hơn nữa mình đã được chưởng giáo Thanh Vân tông cho phép, mình không cần gia nhập Thanh Vân tông.
Cảm giác nhận được tất cả thứ tốt mà không phải bỏ ra cái giá gì này thật sự quá sảng khoái!
Hiện tại mình trở về Vạn Yêu quốc, để quốc chủ giải độc cho mình, từ nay về sau mình sẽ trời cao mặc chim bay!
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của Triệu Tiền Tôn, làm sao âu Dương lại không biết cái tên khí vận chi tử tự tư tự lợi trước mắt này đang suy nghĩ cái gì.
Lấy lợi xong thì bỏ trốn? Thiên hạ có chuyện tốt như vậy sao?
âu Dương đảo mắt nói: “Lão Triệu, ta nhớ rõ sau khi kết thúc chuyện này, ngươi phải đáp ứng ba điều kiện của ta!”
Nghe âu Dương nói như vậy, da mặt Triệu Tiền Tôn không khỏi co rút, chắp tay cầu khẩn nói với âu Dương: “âu Dương sư huynh, ngài mánh khóe thông thiên, không bằng thả ta đi giống như thả rắm?”
“Sau khi đi Vạn Yêu quốc, lại trở về Thanh Vân tông, tọa trấn Thanh Vân tông mười năm, ngươi sẽ có thể rời đi!” âu Dương không từ chối mà chỉ nói.
Mười năm, chính là ngày Động Hư Tử và Ma tôn ước định về đại chiến Ma Đạo, mười năm sau, đại chiến Ma Đạo mở ra, cho dù để cho Triệu Tiền Tôn đi, thì sợ rằng Triệu Tiền Tôn cũng không muốn đi.
Cho dù Triệu Tiền Tôn muốn đi, thời gian mười năm, đám lừa trọc tạm cư Thanh Vân tông kia không quy hóa được Triệu Tiền Tôn, thì chuyện đông tiến của Phật môn cũng chết từ trứng nước.
âu Dương tính toán tỉ mỉ nhìn Triệu Tiền Tôn, mà Triệu Tiền Tôn nghe thấy đề nghị của âu Dương, suy tư một chút rồi nói: “Nếu như chỉ trấn thủ Thanh Vân tông mười năm, Triệu mỗ nguyện ý!”
Sinh mệnh tu sĩ vốn dài, chẳng qua là thời gian mười năm, mình còn đang thiếu nơi tu luyện yên tĩnh.
Địa phương tiên phủ linh khí dư thừa như Thanh Vân tông rất thích hợp.
Hơn nữa, mình đến Thanh Vân tông có được nhiều chỗ tốt như vậy, cho dù là người trọng tư lợi như Triệu Tiền Tôn cũng cảm thấy hơi có lỗi với Thanh Vân tông.
Giúp Thanh Vân tông trấn thủ mười năm, không tính là chuyện gì.
Hơn nữa, Thanh Vân tông có thể có chuyện gì?
Thiên hạ này còn có người mù mắt có thể xông vào sơn môn của Thanh Vân tông, một trong chín thánh địa lớn.
Tìm một địa phương tuyệt đối an toàn thanh tu, lại còn hồi báo được ân truyền thừa của Thanh Vân tông.
Triệu Tiền Tôn không chút do dự lập tức đáp ứng chuyện một công đôi việc này.
âu Dương nhìn Triệu Tiền Tôn điên cuồng gật đầu, cười rất vui vẻ, lần này cuối cùng cũng hoàn toàn trói được lão Triệu thay thế mình làm con lừa trọc về Thanh Vân tông!
Thích chơi đồng tiền, sao không đi phương Tây làm Đa Bảo Như Lai chơi đùa?
âu Dương giơ tay lên, chân nguyên vốn ở bên ngoài hội tụ về phía âu Dương.
Một con cá voi khổng lồ hoàn toàn được tạo thành từ nguyên khí thiên địa bao trùm lấy mấy người, cá voi bay lên trời cuốn lên mấy người bay ra ngoài nhân gian.
Sâu trong bầu trời nhân gian, một khe nứt tinh tế dần mở ra, một con ngươi màu vàng phức tạp nhìn về phía mấy người âu Dương rời đi, ngay sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận