Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 405: Gặp lại Thường Hiểu Nguyệt

Mọi người vốn đang huyên náo đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo xanh, trên vai vác một cây gậy trúc buộc váy trắng, sải bước đi vào.
“Người này là ai, dám ở trước mặt Bạch nương nương nói năng lỗ mãng!”
“Trông cũng sáng sủa, sao lại là tên biến thái?”
“Bộ váy trắng kia nhìn rất đẹp, không biết tiểu ca mua ở đâu…”
“Đại nam nhân như ngươi hỏi mua váy làm gì?”

âu Dương đang vác một cây gậy trúc, như hóa thân thành một võ sĩ, tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ, nếu đối mặt với yêu nữ Thường Hiểu Nguyệt kia, âu Dương có thể sẽ không chống chọi nổi, nhưng đối mặt với một bức tượng đất sét, hắn việc gì phải sợ hãi.
Băng ngang qua bên trong đại điện, nhìn bức tượng trước mặt, âu Dương thiếu chút nữa không nhịn được cười, tên xui xẻo nào đã tạc bức tượng này?
Tạc mắt không ra mắt, mũi không ra mũi!
Dưới ánh nhìn theo dõi của những người hành hương xung quanh, âu Dương vác cây gậy trúc nhảy lên bàn thờ.
Ngay lập tức vọng lên tiếng mắng chửi của các tín đồ thành kính, nhao nhao lên án tên khốn vô lễ với Bạch nương nương!
Trong lời nói, âu Dương có thể nghe thấy những gì Thường Hiểu Nguyệt đã làm ở nơi này trong những năm qua.
Bao năm nay mưa thuận gió hòa, yên bình khắp một phương, tất cả đều có liên quan mật thiết đến Thường Hiểu Nguyệt.
Liếc nhìn bàn thờ chỉ có dưa và hoa quả, đừng nói đến đầu lợn, đầu bò, ngay cả một đĩa thịt rau tươm tất cũng không có.
Sau khi bị sư nương hạ lệnh truy nã, cô gái này đã có cuộc sống khốn khổ như vậy sao?
âu Dương xoay người quát to: “Chúng ta không phải do trời sinh đất dưỡng, có cha có mẹ, tin vào những tên ngưu quỷ xà thần như này thì làm được gì? Ngươi bái cục gỗ này có ích lợi gì sao?”
“Mau cút xuống! Đừng làm bẩn Kim Thân của nương nương!”
“Đồ chó, chết sớm đi!”
“Ca ca, váy ngươi mua ở đâu vậy!”

Đủ loại thanh âm lên án lại vang lên, xem ra không chơi lớn thì không gọi được người giả vờ ngủ dậy, âu Dương nhớ tới cảnh vị đại nhân nào đó đại náo miếu Long Vương ở kiếp trước, đột nhiên tràn đầy hào khí.
âu Dương chỉ vào pho tượng nói: “Bạch nương nương có bản lĩnh như vậy sao? Bây giờ ta đập nát nàng thì nàng có hiện thân không?”
Nói xong, giữa những tiếng mắng chửi và kinh hô, hắn nắm lấy cánh tay của bức tượng, chuẩn bị đập nát cục gỗ rồi quay lại bảo lão nhị tạc tiếp một bức tượng mới.
Khi âu Dương nắm lấy cánh tay của bức tượng, nhiệt độ trên tay khiến âu Dương hơi sững sờ, cánh tay của bức tượng giống hệt như người thật.
Khi nhìn lại, bức tượng trước mặt hắn đã biến thành một vị nữ tử áo trắng, đôi mắt hạnh nén giận đang nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.
âu Dương cũng quên mất, đây là tu tiên thế giới, vị đại nhân đập phá miếu Long Vương còn chẳng gặp được dù chỉ là cái rắm của Long Vương, hiện tại hắn kéo lấy cánh tay pho tượng, pho tượng đã thình lình sống lại!
“Bạch nương nương xuất hiện!”
“Bạch nương nương xuất hiện!!”

Khắp nơi vang lên những tiếng kinh hô, sau đó những người hành hương quỳ xuống, đủ loại âm thanh cầu nguyện vang bên tai không dứt.
“Làm sao cơ? Còn đập nữa à?” Thường Hiểu Nguyệt nói, thanh âm kìm nén tức giận.
âu Dương xấu hổ buông cánh tay của Thường Hiểu Nguyệt ra, nói: “Hiểu Nguyệt, gần đây ngươi sống rất tốt ha, thành đại thần luôn!”
Dường như vì bị người quen nhìn thấy sự khó khăn của nàng, lại tựa như nỗi oan ức bấy lâu của đã tìm được lối thoát, Thường Hiểu Nguyệt đang định nói vài câu với âu Dương, không kìm được mà rơi nước mắt.
Những năm nay với nàng thật không dễ dàng, sau khi trở mặt với sư phụ, nàng rời khỏi Vạn Yêu quốc.
Thường Hiểu Nguyệt chưa từng rời khỏi Vạn Yêu quốc, vốn tò mò về mọi thứ, nàng có thực lực của một đại yêu tu, mặc dù trên đường đi có một số người không có mắt muốn trảm yêu trừ ma, nhưng tất cả cuối cùng cũng bị nàng đánh bại.
Nhưng điều này cũng tạo thành một vòng luẩn quẩn, đánh người yếu, người mạnh đến, chôn cả lũ, đại lão lại đến…
Trong vòng luẩn quẩn đó, Thường Hiểu Nguyệt không chỉ bị sư phụ phát lệnh truy nã mà còn bị liệt vào bảng trừ yêu của nhân tộc.
Kết quả là Thường Hiểu Nguyệt nếu không phải đang bị truy sát, thì cũng là đang trên đường bị truy sát.
Thường Hiểu Nguyệt chưa bao giờ xa nhà, cuối cùng lại vụng trộm chuyển đến định cư tại đây.
Nghĩ đến những năm tháng vất vả vừa qua, Thường Hiểu Nguyệt không khỏi xót xa, rồi nàng hu hu bật khóc.
âu Dương một bên đột nhiên luống cuống tay chân, mặc kệ sự bối rối của âu Dương, Thường Hiểu Nguyệt khóc đến lê hoa đái vũ làm nhóm khách hành hương dấy lên lửa giận.
Tiểu tử trước mặt không biết từ đâu đến, không chỉ ăn nói thô lỗ mà còn khiến Bạch nương nương thần thông quảng đại phải rơi nước mắt!
Không đúng! Hắn khiến nàng khóc?
Chẳng lẽ tiểu tử này là đại ma đầu vô song! Ngay cả Bạch nương nương cũng không phải là đối thủ của hắn?
âm thanh chửi rủa tức giận ban đầu dường như bị ai bóp cuống họng, bên trong toàn bộ chủ điện trở nên lặng ngắt như tờ.
Sau đó không biết tên nào hét lên chạy ra ngoài, tất cả mọi người cũng quay đầu chạy ra ngoài.
Miếu Bạch nương nương náo nhiệt bỗng trở nên vắng vẻ, nhang nến bị vứt sang một bên, trông có vẻ hơi đổ nát.
“À ờ… Hiểu Nguyệt, ngươi nín khóc trước đã, có gì từ từ nói!” âu Dương gãi đầu, kiên nhẫn an ủi em dâu.
Tính cách mạnh mẽ chuyên quyền trước đây của Thường Hiểu Nguyệt đã thay đổi, nàng khóc nức nở và phàn nàn với âu Dương: “Các ngươi đều bắt nạt ta, sư phụ bắt nạt ta, ta không tìm được sư thúc Hồ Vân, ta trốn đến nơi này, các ngươi cũng tới tận đây ăn hiếp ta!”
Nữ nhân chỉ cần khóc, tự nhiên nói gì cũng có lý, âu Dương hoàn toàn chen không được câu nào, cùng không thể mắng chửi, âu Dương kìm nén đến bực mình.
Cuối cùng đợi Thường Hiểu Nguyệt khóc đủ rồi, Thường Hiểu Nguyệt lại quay đầu nhìn ra bên ngoài nhìn xung quanh, ngoại trừ một vật trang trí hình người pháp khí treo khắp toàn thân, nàng không tìm được bóng dáng mình muốn thấy.
“Nam nhân của ta đâu?” Thường Hiểu Nguyệt quay đầu nghiêm túc hỏi.
“Nam nhân của ngươi? À, Thanh Tùng à! Hắn không đến, ta không cho hắn đến.” âu Dương vừa chợt nhận ra nam nhân của Thường Hiểu Nguyệt là ai.
“Hắn không đến? Vậy ngươi ở đây làm gì? Chờ một chút, ta nói cho ngươi biết, khi hai ngươi còn bé, ta đã lựa chọn Thanh Tùng, bây giờ cho dù ngươi trưởng thành, ta cũng sẽ không chọn ngươi!” Thường Hiểu Nguyệt ban đầu tỏ ra thất vọng, sau một lúc, nàng cảnh giác nhìn âu Dương.
“Cái gì với cái gì cơ! Ta bị điên ta mới thích ngươi!” âu Dương đen mặt coi thường Thường Hiểu Nguyệt.
“Vậy ngươi tới đây làm gì? Cút đi!” Thường Hiểu Nguyệt đột nhiên nổi giận, chu cái miệng nhỏ.
Vậy ta mới nói nữ nhân là phiền phức nhất, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nàng ta tức giận như vậy là sao?
âu Dương kiên nhẫn trả lời: “Ta vừa mới từ Vạn Yêu quốc trở về, sư nương kêu ta tới tìm ngươi!”
“Sư phụ? Ngài ấy muốn gì?” Thường Hiểu Nguyệt nghe tin Thường Tố Trinh phái âu Dương đến thì vui vẻ hỏi.
âu Dương nghiêm túc nói:
“Ngài muốn ta làm thịt ngươi mang về, không cần toàn thây, chỉ cần mang đầu về là được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận