Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 145: Nhụy hoa

Đằng sau tất cả sự tình cờ đều tồn tại sự chắc chắn.
Những lời này làm cho âu Dương liên tưởng đến sư phụ Hồ Vân của mình, vẻn vẹn mười mấy năm đưa ra một khối ngọc bội, khiến cho âu Dương từ lúc bắt đầu nhập nhân gian đến bây giờ đều không thể dừng bước chân bôn ba.
Có thể tất cả mọi thứ ở hiện tại vẫn đang ở trong bố cục của lão bất tử nhà mình hay không?
Sau lưng âu Dương lập tức có chút phát lạnh.
Chỉ là một chuyện nhỏ thay đổi bé nhỏ không đáng kể, nhiều năm sau lại mở ra cơn sóng gió động trời như thế, đây cũng là thủ đoạn thôi diễn sao?
Mà tiên nhân thời kỳ Thượng Cổ cũng đã có thể tính toán đến hiện tại sau khi trải qua vô số năm tháng?
Vậy thậm chí cái hệ thống có thể do tiên nhân giấu diếm trên người mình này rốt cuộc là lai lịch gì?
Bất kể là nhập nhân gian làm cho kiếm bản mệnh của lão nhị bị gãy, hay là bây giờ bí cảnh tiên nhân ở đây, tất cả đều là do lão đầu nhà mình ở đằng sau yên lặng thúc đẩy, vậy chẳng lẽ nói lão đầu nhà mình đã đạt tới cấp độ tiên nhân?
Những nghi vấn liên tiếp này khiến âu Dương cảm giác đằng sau có một bí mật động trời.
Giống như một bàn cờ, một tay cầm trong tay vô số quân cờ hai màu đen trắng, không ngừng hạ cờ ở trên bàn cờ hình thành một ván cờ thật lớn mà rắc rối khó hiểu.
Mà tất cả mọi người bao gồm chính mình cũng đang ở trên bàn cờ này!
Thậm chí mà nói, vô số kỳ thủ cầm trong tay hai quân đen trắng, ở trong tay hai bên đều cũng chỉ là một quân cờ!
Kế chồng kế, không kẽ hở!
Điều này làm cho âu Dương nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy bảng thông tin của Hồ Vân, trên cột tu vi vẽ ba dấu chấm hỏi, còn có đánh giá đến chó đều có thể chơi năm năm.
Đến chó đều có thể chơi năm năm, vậy có cái gì khác nhau với chơi năm năm cả tiên nhân?
Chờ khi sư phụ nhà mình trở về, mình nhất định phải cột hắn ở trên cây hảo hảo hỏi một chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Thầm hạ quyết tâm, âu Dương nhìn về phía âu Dã Tử một lần nữa.
âu Dã Tử lại vẻ mặt mỉm cười nhìn âu Dương nói: "Ta đã chờ Lý Thái Bạch quá lâu, ta đã không có cơ hội chờ thêm lần nữa, vật này cứ đưa cho tiểu tử áo đen bên ngoài kia!"
Nói xong, âu Dã Tử đưa tay vào trong lòng cẩn thận móc ra một món đồ.
Đó là một nhụy hoa màu xanh!
"Đây là kiếm ý bản mệnh chân chính của Lý Thái Bạch, bên trong bao hàm tất cả đạo của Lý Thái Bạch!" âu Dã Tử trịnh trọng đưa nhụy hoa này cho âu Dương.
âu Dương tiếp nhận nhụy hoa, trong nháy mắt nhụy hoa rời khỏi âu Dã Tử, thân thể của âu Dã Tử đã bắt đầu không tự chủ được mà sụp đổ.
"Vì sao ngươi…" âu Dương nhìn thân thể bắt đầu sụp đổ của âu Dã Tử kinh ngạc hỏi.
âu Dã Tử lắc đầu nói: "Ngươi cảm thấy vì sao thế giới con của Lý Thái Bạch lại thừa nhận ta? Mà ta có thể bảo trì chân linh sống sót đến bây giờ, đều là vì nhụy hoa này!"
"Vậy thôi đi, quá trân quý, giữ lại mạng chó của ngươi đi!" âu Dương lắc đầu qua tay không chút lưu luyến đưa nhụy hoa cho âu Dã Tử.
Rõ ràng là tất cả truyền thừa của Kiếm tiên Thượng Cổ, vậy mà âu Dương trước mắt lại không có chút nào không muốn mà trả lại cho mình?
Điều này cũng làm cho âu Dã Tử cảm thấy ngạc nhiên, nhưng âu Dã Tử lại không có tiếp nhận nhụy hoa, chỉ là thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt.
âu Dã Tử nhìn âu Dương trước mắt nói: "Rất cảm tạ ngươi có thể cho ta biến thành người, sau đó sống sót cùng người đó, nếu như Lý Thái Bạch có thể còn sống, ngươi ta hắn ba người chúng ta có thể ngồi xuống uống chén rượu thì thật tốt!"
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng mờ mịt.
Khi âu Dã Tử sắp mất đi ý thức, một bàn tay đặt lên cổ tay âu Dã Tử.
Một cỗ lực lượng nhu hòa từ trong tay vọt vào trong thân thể của âu Dã Tử, cỗ lực lượng này nhanh chóng chữa trị thân thể đã sụp đổ của âu Dã Tử.
Ý thức vốn sắp tiêu tán, lại khôi phục lại sự thanh minh một lần nữa.
âu Dương vẻ mặt đắc ý nhìn âu Dã Tử đang mê man trước mắt, cười tà nói: "Ngươi đã thải thứ Lý Thái Bạch để lại trong thân thể ra rồi thì tới lượt ta!"
Lời thoại hỏng bét, làm cho vẻ mặt âu Dã Tử đầy hắc tuyến, nhưng quả thực lực lượng trên người âu Dương đang làm cho mình ổn định lại!
"Ngươi thật đúng là cổ quái, cho dù là tiên nhân cũng chưa từng có loại lực lượng này!" âu Dã Tử nhìn thân thể của mình ngưng thực một lần nữa, thán phục mở miệng nói.
"Đừng đánh đồng ta với phế vật bị Lý Thái Bạch làm thịt, nếu đã là đồ vật trong tay ta thì thành thật đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp một người!" âu Dương có chút ghét bỏ mà nói.
"Tiểu tử áo đen kia sao? Thôi đi, mặc dù có bóng dáng của cố nhân, nhưng cuối cùng vẫn không phải hắn." âu Dã Tử xua tay áo nói.
Lãnh Thanh Tùng và Lý Thái Bạch đều là người sở hữu Vô Cấu Kiếm Tâm, âu Dã Tử thấy lần đầu cũng đã nhìn ra.
Lại đi gặp lần nữa, chẳng qua là tức cảnh sinh tình mà thôi.
âu Dương kỳ quái nhìn âu Dã Tử mà nói: "Ta còn chưa nói dẫn ngươi đi xem lão nhị nhà ta ! Đúng là có một người ngươi muốn gặp, là lão tứ nhà ta, một tiểu gia hỏa đẹp trai giảo hoạt!"
"Ngươi nói tiểu tử kế thừa đạo của ta kia?" âu Dã Tử có chút tò mò.
Tất cả mọi thứ ở trong thế giới này mình đều rõ như lòng bàn tay, tất cả các tu sĩ tiến vào bên trong bí cảnh tiên nhân, mình nhìn một lần đã thấy rõ tin tức của mọi người.
âu Dương có chút tự đắc nói: "Cảm thấy hắn có chút quen thuộc sao?"
"Không thể nói rõ, nhưng người có thể kế thừa đạo của ta, e rằng cũng mâu thuẫn giống như ta?" âu Dã Tử hồi tưởng lại thân ảnh Bạch Phi Vũ ở trong đầu.
Khi đó chính mình lại bị khống chế, mà tất cả tâm tư đều ở trên người Lãnh Thanh Tùng và âu Dương, cũng không để ý tới tiểu ca mặc áo trắng này.
âu Dương có chút hài lòng nhìn âu Dã Tử bây giờ vẫn còn đang mộng bức, cười nói: "Nếu có thể kế thừa đạo của ngươi, vậy đã nói rõ hắn đưa ra lựa chọn giống như ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có chút kỳ diệu sao?"
Ở trong cung điện, Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh đã chuẩn bị phanh thây Tịnh Tử, đang kéo lấy thân thể của Tịnh Tử xem xét nên động đao từ chỗ nào.
Mà Tịnh Tử làm ra vẻ mặt không hề luyến tiếc cầu nguyện âu Dương nhanh chóng kết thúc.
Mình chính là đạo bảo!
Đạo bảo mà vô số người tha thiết ước mơ!
Vì sao đám tiểu tử này lại luôn dùng phương thức thô lỗ như vậy để đối đãi với mình?
Thế giới này nên bị hủy diệt, ngay bây giờ, nhanh lên!
Đang lúc Tịnh Tử tràn ngập tuyệt vọng đối với thế giới này, chỉ cảm thấy cái loại cảm giác trướng đầy kia lại tới lần nữa!
"Oẹ!"
Cơ thể của Tịnh Tử đang bị túm lấy nghiêng đầu sang một bên, nôn khan một tiếng.
Một ánh sáng màu xanh từ trong miệng chó phun ra, âu Dương đã trở lại một lần nữa!
Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh đang kéo Tịnh Tử đồng thời buông Tịnh Tử ra, hoàn toàn không để ý Tịnh Tử bị ngã trên mặt đất, bước nhanh về phía âu Dương.
âu Dương quơ quơ nhụy hoa vừa mới có được trong tay nói với lão nhị nhà mình: "Lão Nhị, lại đây, ta cho ngươi xem một bảo bối!"
Lãnh Thanh Tùng nhìn về phía tay âu Dương, trong nháy mắt khi tầm mắt nhìn thấy nhụy hoa kia, trong hai mắt lại hiện ra hai đóa đóa sen xanh, mà đóa sen xanh ở giữa lông mày cũng bừng bừng xuất hiện!
Trong nháy mắt, Lãnh Thanh Tùng đột nhiên phát sinh dị tượng, nhụy hoa trong tay âu Dương rời khỏi tay, không tự chủ được bay về phía Lãnh Thanh Tùng, trực tiếp đi vào mi tâm Lãnh Thanh Tùng.
"Thiện!"
Ở giữa nơi trời đất này, một âm thanh thật lớn vang lên!
Hoa không nhụy không hương, người không thần không hiểu!
Lúc này, Lãnh Thanh Tùng xem như đã thật sự bắt đầu tiếp nhận đạo của Kiếm tiên Thượng Cổ Lý Thái Bạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận