Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 554: Để trời đất này đều biết!

âu Dương ôm Lãnh Thanh Tùng đang hôn mê, hắn nhếch miệng mỉm cười.
Tiểu tử thối này vẫn luôn nói khoác!
Mà Lãnh Thanh Tùng trong ngực âu Dương cũng vừa tỉnh lại, kinh ngạc nhìn hắn. Mặc dù không biết vì hắn lại ngã vào ngực huynh trưởng, nhưng mùi hương trúc thơm nhẹ trên người huynh trưởng dễ ngửi.
"Tỉnh thì đứng vững, ngươi muốn nằm đến lúc nào?" Giọng âu Dương vang lên bên tai Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng ngồi thẳng người dậy giống như đang làm chuyện bậy thì bị bắt quả tang, hơi ngượng ngùng cười với âu Dương.
Ở trước mặt người ngoài, hắn là kiếm tu mạnh quyết đoán, nhưng ở trong mắt âu Dương thì là tên tiểu tử không thông minh.
Càng nghĩ càng thấy tiểu tử này rất ngu, hắn có thực thế nào mà không cần suy nghĩ thì đã xông thẳng vào tấm lưới pháp tắc chứ?
Nếu không phải Lý Thái Bạch ra tay thì ngày này năm sau là ngày giỗ của tiểu tử này!
âu Dương càng nghĩ càng giận, giơ tay lên muốn tát vào đầu Lãnh Thanh Tùng, Lãnh Thanh Tùng theo bản năng né tránh, âu Dương không đánh được, tức giận nhìn tên nghịch tử học được né tránh, quát: ""Tiểu tử ngươi cũng không cần mạng sao? Cứ như vậy xông vào?"
"Không có gì đáng lo, huynh trưởng sẽ ra tay!" Lãnh Thanh Tùng không thèm quan tâm, đáp.
Nếu huynh trưởng bảo hắn đi làm thì dù hắn có làm gì khác lạ thì huynh trưởng cũng sẽ cứu hắn.
Hắn chỉ cần luôn múa kiếm, phía sau hắn còn có huynh trưởng nên hắn không cần lo lắng tới việc sống chết của bản thân.
Bởi vì có huynh trưởng nên kiếm đạo của hắn mới có thể thẳng tiến không lùi!
Lãnh Thanh Tùng biết mình hơi xúc động nên cười ngây ngô với âu Dương.
Chắc có lẽ từ trước tới giờ chưa hề cười nên bây giờ khi hắn cười lại khiến người ta nổi da gà.
"Ngươi có cảm nhận được lực lượng hắn để lại cho ngươi không?" âu Dương kiểm tra cơ thể Lãnh Thanh Tùng rồi hỏi.
âu Dương và Lãnh Thanh Tùng đều biết hắn là ai.
Lý Thái Bạch!
Lãnh Thanh Tùng vừa để âu Dương tùy ý kiểm tra cơ thể, vừa nhẹ giọng nói: "Hắn để đồ vật lại cho ta ở vùng đất cực đông, huynh trưởng, ta có nên đi lấy không?"
âu Dương giơ tay lên hỏi: "Tại sao không lấy, làm gì có chuyện người ta cho mà không nhận chứ?"
Lãnh Thanh Tùng không trả lời, chỉ im lặng gật đầu. Đối với chuyện này, hắn tận lực giấu âu Dương một việc.
Ở vùng đất cực đông, Lý Thái Bạch tặng một món quà không chỉ dành cho hắn mà cho cả thế giới này.
Trong mộ tiên, hắn thu hoạch được truyền thừa của Lý Thái Bạch; trong Cửu U, hắn tiếp tục cảm nhận được Thanh Liên kiếm ý của Lý Thái Bạch.
Lãnh Thanh Tùng đã biết rõ chuyện đạo quả cuối cùng khi tìm hiểu Thanh Liên kiếm đạo tới cực hạn.
Có lẽ cả đời này hắn sẽ không tìm hiểu được cực hạn của Thanh Liên kiếm đạo, đây là con đường mà sư phụ và huynh trưởng đã tự tay chặt đứt.
Nhưng ở vùng đất cực đông lại có một cách để hắn tiếp tục tìm hiểu đạo quả cuối cùng khi Thanh Liên kiếm đạo tới cực hạn.
Là Thái Thượng Vong Tình, là cảnh giới không có đạo!
Lãnh Thanh Tùng tận lực giấu diếm chuyện này, bởi vì thực lực lúc này của hắn quá yếu.
Hợp Thể cảnh là giấc mơ mà tu sĩ bình thường tu mấy ngàn năm cũng không thể chạm tới. Nhưng đối với Lãnh Thanh Tùng mới mười bảy mười tám tuổi thì vẫn quá thấp.
Khi đối mặt với đám tiên cũ thì dù hắn có dốc hết sức vẫn suýt chút nữa bị bọn họ bẻ gãy kiếm.
Huynh trưởng muốn hắn cho tiên một định nghĩa mới nhưng hắn vẫn chưa có thực lực đó.
Nếu ở vùng đất cực đông có lực lượng mạnh nhất của Lý Thái Bạch, vậy thì hắn sẽ sẽ tới để thu hồi nó.
Ánh mắt Lãnh Thanh Tùng thơ thẫn, tâm hồn giống như đã bay tới vùng đất cực đông rồi.
âu Dương thấy Lãnh Thanh Tùng không bình tĩnh thì đã đoán được hắn muốn đi vùng đất cực đông.
Trong lòng Lãnh Thanh Tùng vui vẻ, con rắn trắng do Thường Hiểu Nguyệt biến thành nhô đầu ra. Vừa rồi trận chiến kia đã làm nó tiêu hao không ít nên có vẻ hơi uể oải.
âu Dương vừa định nói chuyện thì ở phía Phiếu Miểu Các đột nhiên bộc phát ra một luồng kiếm ý mạnh xông thẳng lên trời!
Một đóa hoa sen màu trắng khổng lồ nở rộ giữa trời đất. Theo hoa sen nở thì có vô số người hét lên:
"Tống Mộ sư huynh này tu cũng là liên hoa kiếm đạo?"
"Không khác gì vị kiếm tu mạnh có thể vượt cấp đấu với tu sĩ Độ Kiếp kì kia, chẳng lẽ Tống Mộ sư huynh cũng có thể vượt cấp đấu với tu sĩ mạnh?"
"Không hổ danh là người dẫn đầu thế hệ mới ở Kiếm Tông, là người đứng đầu trên kiếm đạo trong tương lai!"
"Lợi hại!"

Đám người thổi phồng để Tống Mộ ngơ ngác vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng trên mặt nhưng không có biểu hiện gì, để người ta cảm thấy hắn là người rất khó đoán.
Vừa rồi khi hoa sen xanh xuất hiện, Bạch Liên kiếm ý trong cơ thể hắn muốn tránh thoát khống chế chui ra!
Mà trong khoảnh khắc đó, hắn giống như đã thấy được phương hướng đạo của mình.
Tiêu dao chi đạo, đơn giản tự nhiên, Bạch Liên kiếm đạo!
Vạn pháp đều tự nhiên, đạo pháp cũng tự nhiên!
Khi Tống Mộ ngơ ngác thì cảnh giới đã nhanh chóng tăng lên, từ Phân Thần cảnh trở thành Hợp Thể cảnh!
Trong đôi mắt có hai đóa hoa sen trắng ảo ảnh hiện ra.
Bất thình lình hắn đã thành nửa bước đại tu sĩ!
Cái gì cũng không làm, cảnh giới đã tăng lên một đoạn dài.
Loại chuyện tốt này, về sau xin hãy gọi ta nhiều hơn!
Tống Mộ thấy cảnh giới của mình tăng nhanh, không khỏi thầm than: "Ta quả nhiên là thiên tài mạnh nhất ngàn vạn năm!"
Khi mọi người nịnh bợ, vị đệ tử dẫn đầu Kiếm Tông bị nói khoác đến độ cao người mạnh nhất Thiên Bảng.
Dù sao ai sẽ cho rằng một kiếm tu có thể chống lại tu sĩ Độ Kiếp kì là một tu sĩ chưa đến trăm tuổi?
Lãnh Thanh Tùng dùng một kiếm phá hủy Thiên Bảng, nhưng Thiên Bảng vẫn ở trong lòng tất cả tu sĩ trẻ tuổi.
Tống Mộ chỉ chém một kiếm, cũng không trải qua bất cứ chiến đấu gì, ngơ ngác được mọi người tung hô thành người mạnh nhất Thiên Bảng trong lòng tất cả tu sĩ trẻ tuổi.
âu Dương khoanh tay nhìn cảnh tượng ồn ào ở xa, hỏi Lãnh Thanh Tùng đang nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác: "Ngươi nói người mạnh nhất kiếm đạo trong tương lai sẽ là ngươi sao? Tại sao ta cảm thấy người đó là tiểu tử kia?"
Sắc mặt Lãnh Thanh Tùng cứng đờ, lập tức nhìn về hướng của Tống Mộ, khinh thường hừ lạnh nói: "Chỉ là thừa dịp vừa rồi thiên cơ hỗn loạn, may mắn ngộ đạo mà thôi, chỉ là treo đầu dê bán thịt chó!"
Người mạnh nhất trong kiếm đạo tất nhiên sẽ là hắn.
Trường kiếm trên lưng Lãnh Thanh Tùng vang lên một tiếng, giống như cũng không đồng ý với lời âu Dương vừa nói.
Nhưng âu Dương không nói gì thêm, xoay người đi tới trước mặt Lãnh Thanh Tùng, nhét mấy chồng hạc giấy vào ngực hắn, nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười nói: "Vậy đừng để một mình ta biết, đi cho cả trời đất này đều biết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận