Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 64: Trong thâm cung

Động tĩnh của thuyền hoa rất lớn, khi khu chợ phía đông khai mạc thuyền hoa, đám người vây xem đã lần lượt kéo đến, đám đông nhìn thấy chiếc thuyền hoa không thuộc về nhân gian này liền đuổi theo hướng thuyền hoa xuất hiện.
Chẳng mấy chốc, những kẻ tuần nhai bất lương đã bị thu hút, đội tuần nhai bất lương mặc áo giáp hành quân nhấn dao đi đến, tách đám người đang chen chúc ra để duy trì trật tự.
Bọn họ nhận được mệnh lệnh không được cản trở chiếc thuyền hoa này, nghe nói đó là lễ vật dâng tặng cho Hoàng đế bệ hạ!
Tin tức như mọc cánh tung bay trong Hoàng thành, mọi người đều biết rằng Di Hồng lâu, thanh lâu lớn nhất trong Hoàng thành, làm ra chiếc thuyền hoa thật lớn này để chuẩn bị dâng tặng cho đương kim Thánh Thượng.
Trong thâm cung, từng đợt ho khan vang vọng trong đại điện, các thái giám phụ thân trong cung quỳ trên mặt đất mà run rẩy, tựa hồ họ lo lắng cho sức khỏe của vị cửu ngũ chí tôn đang trên giường ở giữa đại điện kia.
Mà bên cạnh giường có một thiếu nữ mặc y phục màu xanh nhạt đang nhìn người nằm trên giường với vẻ mặt lo lắng, dường như vô cùng lo lắng cho người trên giường.
Thiếu nữ có tướng mạo trên mức trung bình nhưng lại phi thường thuần khiết, một bộ dáng không rành thế sự, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng chỉ đầy vẻ đau lòng.
"Khụ khụ khụ, thuyền hoa? Thuyền hoa có thể trường thọ sao? Thật nực cười!" Trên giường, lão nhân mặc áo bào thêu kim long năm móng ngồi dậy, vừa ho khan vừa nhìn về phía thiếu nữ đang cười nói.
Khuôn mặt già nua của lão ta đầy những vết đồi mồi giống như tàn nến, hơi thở dồn dập, nhưng phần trán lại giống Lãnh Thanh Tùng đến bảy phần, trên khuôn mặt kiêu hãnh tràn đầy uy nghiêm của một vị Hoàng đế.
Thấy lão nhân muốn ngồi dậy, thiếu nữ vội vàng tiến lên đỡ, lão nhân nắm lấy tay thiếu nữ, có chút mê mẩn nói: "Thân thể của thanh niên thật tốt! Nếu ta có được thân thể thanh niên như vậy, ta sẽ biến Đại Đường trong tay ta trở thành đế quốc không bao giờ suy sụp!"
"Bệ hạ phúc thọ vạn năm, đương nhiên sẽ nhìn thấy Đại Đường mãi mãi hưng thịnh!" Thiếu nữ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng lão nhân, nhẹ giọng an ủi.
"Vạn năm? Ha ha ha, vạn năm? Sao con người có thể sống đến vạn năm! Chỉ có tìm được tiên nhân, cầu tiên nhân ban cho diệu pháp vô thượng mới có cơ hội nhìn thấy con đường trường sinh diệu kỳ kia!" Lão nhân thở dài một hơi, lời nói tràn đầy khao khát.
Như nghĩ tới điều gì, ông ta không biết nặng nhẹ mà nắm lấy tay thiếu nữ, khẽ quát: "Nghịch tử kia thật sự sẽ tới sao? Đã một tháng rồi sao vẫn chưa có động tĩnh gì?"
Sức lực của lão nhân rất lớn, thiếu nữ khẽ cau mày, chịu đau mà nói: "Bệ hạ, thần đã nói với ngài, hàng năm mỗi khi tuyết đầu mùa đến là Lãnh Thanh Tùng sẽ tìm chúng thần! Hàng năm đều là như vậy, chỉ là năm nay tuyết rơi muộn thôi."
"Hừ, tốt nhất ngươi không nên lừa ta, nếu không ngươi cùng những cô nhi kia đều sẽ chết!" Lão nhân buông tay thiếu nữ ra, sau đó như nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhu hòa nhìn thiếu nữ.
"Huyên Nhi, chỉ cần ta có thể đạt được thuật trường sinh bất tử cải lão hoàn đồng, ngươi và ta sẽ tạo ra một đế quốc Đại Đường muôn đời bất diệt!" Lão nhân ôn nhu nhìn thiếu nữ, kiên định hứa hẹn.
"Huyên Nhi chỉ cần được thấy long thân của Bệ hạ khỏe mạnh là đã mãn nguyện lắm rồi, Huyên Nhi cũng không dám yêu cầu xa xỉ!" Thiếu nữ cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng mà nhẹ nhàng nói.
Lão nhân cảm thấy rất được an ủi, nhưng khi nhìn thấy đầu tóc đen của thiếu nữ, ông ta lại có cảm giác thê lương của anh hùng tuổi xế chiều.
Khi ta sinh ra khanh còn chưa sinh ra, mà khi ta đã già khanh lại được sinh ra.
Nếu có thể trẻ lại mấy chục tuổi, nhất định sẽ đối tốt với thiếu nữ trước mặt.
Mặc dù vẻ ngoài của thiếu nữ trước mặt không phải tuyệt sắc, nhưng nàng lại cho ông ta có ảo giác được yêu thương lần nữa.
Nói đến cũng thật buồn cười, ông ta đã bảy mươi tuổi rồi mà vẫn còn muốn yêu đương. Mỗi khi loại ảo giác này hiện lên trong đầu, ông ta lại nhìn thấy mình đã ở tuổi xế chiều, đây chính là điều khiến lão nhân cảm thấy đau lòng nhất.
Biểu cảm trên mặt lão nhân trở nên dữ tợn, mình nhất định phải lấy được bí pháp trường sinh! Trên thế giới này nhất định sẽ có phương pháp để mình sống mãi mãi!
Vì ngôi vị hoàng đế này, ông ta đã giết đứa con ruột của mình, giết cả vị Hoàng hậu mình hết mực thương yêu, ông ta đã giết rất nhiều người, giết đến cuối cùng chỉ còn lại mình ông ta cô đơn.
Ông ta không muốn cứ cô độc mà chết đi như vậy, hiện tại, khi ông ta gặp được Huyên Nhi thì lại cảm thấy mình lấy lại được cảm giác gia đình, lần này nhất định mình phải nắm chặt lấy!
Chỉ cần nghịch tử đã trở thành tiên nhân kia có thể trở về, cho dù không có phương pháp trường sinh thì mình cũng có được phương pháp sống lại lần nữa!
Chỉ cần hắn có thể trở về!
Tiếng ho khan lại vang lên, sắc mặt lão nhân lại đỏ bừng khác thường giống như có chút mệt mỏi, lão nhân lại nằm xuống giường lần nữa.
Huyên Nhi đặt lão nhân nằm trên giường, đắp chăn cho lão nhân rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Sau khi đóng cửa cung điện, vẻ mặt của Huyên Nhi vốn đang lo lắng và sốt ruột lập tức trở nên xanh mét, nàng cố nén cảm giác muốn nôn mà nhanh chóng rời khỏi cung điện.
Hơi thở người già của lão nhân kia làm nàng thấy buồn nôn, khi lão nhân nắm lấy tay nàng, nàng vẫn cố gắng không rút ra.
Vì sao ư?
Có lẽ là bởi vì khi ở Phong Diệp thành nghe qua quá nhiều truyền kỳ về lão nhân này, nên nàng sinh lòng muốn hướng tới lão nhân này.
Cũng có thể là nàng ngưỡng mộ sự uy quyền của lão nhân này khi mà ông ta có thể ngồi nắm giữ sinh tử của mấy trăm vạn người.
Nàng chỉ là một cô nhi bình thường ở Phong Diệp thành, không có bất kỳ chỗ dựa nào, không có lai lịch gì, chỉ dựa vào xuất thân hư ảo của hai vị tiên nhân mà từng bước một leo lên được vị trí của ngày hôm nay!
Năm nào tiên nhân cũng đến gặp mình, nhưng nếu có một ngày tiên nhân không đến thì sao?
Nếu vậy nàng sẽ mất tất cả, đây là điều mà nàng không thể khoan nhượng được và nàng sẽ không cho phép điều này xảy ra.
Bản thân nàng phải đứng trên nơi cao nhất của đất nước này để nhìn xuống những đại nhân vật chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt mình!
Huyên Nhi cố nén buồn nôn, đột nhiên chóp mũi phát lạnh.
"Tuyết rơi!"
Nói cách khác, nhóm Âu Dương đang đến? Đột nhiên Huyên Nhi thở phào nhẹ nhõm, đứng trên mấy bậc thềm của cung điện nhìn về phía xa xa, nơi đó có một chiếc thuyền hoa, một chiếc thuyền hoa vô cùng xinh đẹp.
Thuyền hoa khổng lồ toàn là gái ăn sương, nếu như không có thủ đoạn gì để sống đến bây giờ, e rằng chính mình cũng sẽ đứng ở trên thuyền hoa xinh đẹp kia.
Nhưng bây giờ mình sắp ngồi trên chính toạ, lặng lẽ nhìn những nữ nhân xinh đẹp đó cố gắng hết sức để làm hài lòng mình.
Nàng đã hạ độc hết tất cả đồng bạn, trong Hoàng thành này không còn ai biết thân phận của mình, hiện tại chỉ cần chờ đám người Âu Dương tới là mình có thể ngồi vào vị trí dưới một người mà trên vạn người kia!
Huyên Nhi nắm chặt khăn tay trong tay, đột nhiên nàng cảm thấy toàn thân căng thẳng, nàng bị ôm trong một vòng tay rộng lớn: "Nơi này gió lớn, đừng để bị cảm lạnh!"
Nghe được tiếng của người nào đó, Huyên Nhi vốn khẩn trương lập tức thả lỏng, nàng dựa vào lồng ngực rộng lớn mà nhỏ giọng nói: "Tướng quân, hiện tại ta là Quý phi, ngươi ôm ta như vậy không sợ Hoàng thượng phát hiện ra sẽ chém đầu ngươi sao?"
"Ta là Thống lĩnh Cấm Vệ quân, tất cả cấm quân trong Hoàng thành đều ở dưới trướng của ta, làm sao Hoàng thượng biết ta đang ôm Quý phi ngươi?"
"Tướng quân xin đừng phụ ta!" Huyên Nhi thấp giọng như thú nhỏ khẩn cầu nói với nam nhân phía sau.
Giọng nói như vậy làm cho đầu óc Tướng quân sôi máu, hắn ta nắm chặt tay Huyên Nhi, nhẹ giọng nói:
"Ngươi không phụ ta, thì làm sao ta có thể phụ ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận