Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 262: Leo núi

“Hồi nãy ta có đẹp trai không?” âu Dương đang đứng cạnh tên mình cóc mặt trê nghiêng đầu nhìn Tuệ Trí rồi hỏi.
“Sư huynh có cách thức đẹp riêng.” Tuệ Trí chắp tay, mỉm cười nói.
Đối diện với nụ cười mỉm của Tuệ Trí, âu Dương lập tức bị dọa sợ, cảm giác ớn lạnh đi sâu vào tận xương cốt.
Hơi không vui nhìn Tuệ Trí trước mặt, thầm lẩm bẩm trong lòng: “Sao tên đại hòa thượng trước mặt này càng ngày càng giống Trần Trường Sinh thế? Học theo Trần Trường Sinh nhà ta à? Đúng là quá đáng ghét!”
Hai người đạp lên tên mình cóc mặt trê lướt nhanh về phía bờ bên kia trên sợi dây thừng đang ngày càng co lại. Phải chạy nhanh là vì phòng ngừa tên mình cóc mặt trên nữa nửa đường nhảy xuống sông.
âu Dương còn đặc biệt dùng sợi dây buộc chân sau của tên mình cóc mặt trê lại để tránh con cóc ghẻ vừa đi tới giữa lòng sông đã đột nhiên tự hỏi mình còn sống được bao lâu, sau đó thả mình vào dòng Vong Xuyên.
Dù sao cũng từng có tiền lệ bị quăng xuống sông khi vác con lừa trọc qua sông!
Nhanh chóng chạy qua sông, ngọn núi cao lớn nguy nga có mây vờn quanh dần dần xuất hiện từ xa ở trước mặt hai người âu Dương.
“Ngọn núi này trông quái dị vậy sao? Khắp núi đều là những hòn đá sắc như lưỡi đao, bên trên còn có nham thạch nóng bỏng đang chảy xuống nữa!” Tuệ Trí nhìn ngọn núi nguy nga trước mặt rồi cảm thán.
Trong tầm mắt của Tuệ Trí thì ngọn núi này không có chỗ đặt chân, vừa nhìn thoáng qua đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
âu Dương cũng nhìn về phía Tuệ Trí bằng ánh mắt kỳ dị, sau đó lại nheo mắt nhìn về phía ngọn núi lớn mà Tuệ Trí nói.
Đập vào tầm mắt là sườn núi không cao lắm, trên sườn núi có vô số bóng người màu trắng đang cố gắng dậm chân tại chỗ.
Mà phía trên sườn núi là những tảng mây to lớn đang bao trùm khắp nơi.
Mặc dù sườn núi này có chút độ cao, nhưng cùng lắm không vượt qua hai mươi mét, vậy mà cũng là nguy nga sao?
Còn cái mà những hòn đá sắc như lưỡi dao, nham thạch nóng hổi trong miệng Tuệ Trí thì âu Dương chẳng nhìn thấy cái lông gì.
“Không lẽ giống với Đăng Kiếm đài trong mộ phần của Tiểu Bạch?” âu Dương nhớ tới tảng đá đã bị vỡ lúc ở trong mộ của Tiểu Bạch.
Trong mắt Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh, hai người họ nhìn thấy vô số bậc thang, nhưng ở trong mắt âu Dương, nó chỉ là một tảng đá bị vỡ mà thôi!
Một suy nghĩ to gan đột nhiên xuất hiện trong đầu âu Dương.
Theo năng lực nhìn thấu bản chất sự vật của mình thì không lẽ Cửu U này cũng giống như mộ của Tiểu Bạch, là thế giới con của ai đó sao?
Rõ ràng đó chỉ là một sườn núi thấp, nhưng ở trong mắt Tuệ Trí, nó lại là ngọn núi đao có dòng nham thạch đang bốc lên. Trong mắt người khác, chỉ sợ nó cũng đáng sợ tương tự như thế.
Chỉ nhìn những thần hồn tái nhợt ở trên sườn dốc đang chật vật bò tại chỗ kia là biết, chỉ sợ ở trong mắt họ, sườn dốc này chắc chắn không hề đơn giản.
Khi bơi tới bờ, âu Dương nhảy xuống khỏi người tên mình cóc mặt trê. Nhìn sườn dốc trước mặt, tạm thời không biết có nên chọc thủng sự thật này hay không.
Còn Tuệ Trí đứng bên cạnh lại cho rằng âu Dương sư huynh đang nghĩ xem nên vượt qua núi đao biển lửa thế nào, nhưng lại đang gặp khó khăn.
Tuệ Trí khẽ tụng một câu phật hiệu rồi nói: “Sư huynh đừng phiền não, lòng thấy Phật thật thì dù có là núi đao biển lửa cũng có thể đi qua! Không bằng cứ đi theo sau lưng Tuệ Trí, để Tuệ Trí dẫn sư huynh?”
Từ lúc ở biển hoa Bỉ Ngạn mình vẫn luôn được âu Dương sư huynh chăm sóc, cuối cùng cũng tới lúc có thể thể hiện bản thân. Tuệ Trí muốn biểu lộ tài năng của mình trước mặt âu Dương.
Để sư huynh có thể nhìn mình với cặp mắt khác xưa!
âu Dương lắc đầu rồi nói: “Cái đó thì không cần, phiền phức thì không, ta chỉ đang nghĩ tới chuyện khác mà thôi!”
“Dù là núi đao biển lửa cũng không thể làm khó được sư huynh sao! Sư huynh đúng thực là sâu không đoán được!” Tuệ Trí than thở.
âu Dương cau mày nhìn Tuệ Trí, mặc dù người này thích nịnh hót như Trường Sinh nhưng tại sao mình cứ cảm thấy Tuệ Trí trước mặt này mang ý xấu vậy?
Sườn dốc trước mặt như một con đê chắn ngang bờ, độ dốc không lớn, lại còn có góc tù.
Ở nơi bình thường thì ngay cả một tiểu hài tử tay trói gà không chặt cũng có thể dùng cả tay cả chân để trèo lên.
Thế nhưng ở bên trên sườn dốc có vô số thần hồn màu trắng đang liều mạng leo lên trên, trông vừa quỷ dị vừa khủng bố.
Thậm chí thỉnh thoảng lại có thần hồn lăn xuống sườn dốc, rơi thẳng vào dòng Vong Xuyên.
Mà thần hồn rơi xuống Vong Xuyên lại như rơi vào chảo dầu sôi.
Lập tức có hơi nước bốc lên, sau đó hoàn toàn biến mất trong dòng sông.
Từng cửa ải một, đầu tiên là bỏ thất tình lục dục, sau đó là gột sạch nhân quả, cuối cùng là vì cái gì?
Leo lên được cái nơi gọi là Nại Hà sơn xong thì sẽ đại biểu cho điều gì?
Nghĩ lung tung còn chẳng bằng đi nhìn thử!
âu Dương lững thững đi lên sườn dốc, Tuệ Trí cũng bám sát sau lưng âu Dương.
Nhưng âu Dương lại khiến Tuệ Trí cảm thấy kinh hãi, là vì âu Dương sư huynh trước mặt tựa như có thần linh giúp đỡ vậy.
Bước một bước đã lên được sườn núi, bước hai bước lên bên trên sườn núi!
Nhìn vách núi gần như thẳng đứng tràn đầy hung hiểm trước mặt, mình bước bước nào cũng có cảm giác đau đớn như bị đâm thủng chân truyền lên vậy.
Thế nhưng âu Dương lại coi núi đao biển lửa dưới chân như chẳng có gì!
“Càng đi theo phía sau âu Dương sư huynh thì mình càng nhận ra rằng sư huynh sâu không lường được! Mình không thể kéo chân sau của sư huynh được!” Tuệ Trí thầm than, phật quang trên người càng tỏa ra.
Tuệ Trí đè nén sự kích động trong lòng xuống, trên mặt lại khôi phục vẻ bình tĩnh như cũ. Khẽ khàng tụng phật hiệu: “Đến chân Phật để thấy được bản tâm của chính mình!”
Phật quang màu vàng kim xung quanh Tuệ Trí hóa thành tôn Phật Đà tám trăm tay. Tuệ Trí nheo mắt lại, vô số luồng kinh văn hóa thành vệt sáng màu vàng rót vào Phật Đà tám trăm tay.
Trăm cánh tay trên người Phật Đà ấn lên núi đao, mấy trăm cánh tay cùng lúc vung lên phóng lên đỉnh núi.
Trông hơi ghê, nhưng mà hữu hiệu!
âu Dương ba bước thành hai đi lên đỉnh núi, tảng mây gọi là Tâm kia đang khó khăn bay trên đầu mình.
Cảnh sắc ở xa đã bị tảng mây Tâm che mất, trước mắt mù mịt toàn biển mây, không thể thấy nào nhìn thấy được phía xa xa.
“Sư huynh, chờ ta với!” Giọng của Tuệ Trí vang lên từ phía sau.
âu Dương xoay người lại nhìn thì thấy Phật Đà màu vàng đang leo lên trên, mấy trăm cánh tay quơ quơ đang leo thật nhanh về phía mình.
Sắc mặt của Tuệ Trí bên trong Phật Đà hơi tái đi, nhưng vẫn hét lên vô cùng mạnh mẽ.
“Ái chà, Phật Đà này có thể đi đóng phim kinh dị được đấy, đừng nói là có thể thanh lọc quỷ quái, trông còn kinh khủng hơn cả ma quỷ nữa!” âu Dương nhìn Phật Đà kim thân đang điên cuồng soát độ kinh dị kia mà thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng nếu Tuệ Trí đã dùng tốc độ này leo lên thì vừa hay để hắn xem thử xem có thể nhìn thấy cái gì hay không.
âu Dương ngồi trên đỉnh núi nhìn Tuệ Trí leo lên tới chỗ mình.
Trong mắt Tuệ Trí, đây là ngọn núi cao lớn nguy nga, leo được lên đỉnh cũng mất thời gian tương đương uống cạn một chén trà.
Vô số thần hồn phải tốn rất nhiều năm mới leo được lên Nại Hà sơn, nhưng với âu Dương chỉ đi mới có bốn bước, còn với Tuệ Trí thì mất thời gian tương đương uống cạn một chén trà.
Khi Tuệ Trí thở hổn hển leo lên được đỉnh núi, vừa định mở miệng nói chuyện đã sững người ngay tại trận.
Tuệ Trí nhìn biển mây rộng lớn sau lưng âu Dương, ngơ ngác nói:
“Nơi này chính là vùng đất của Phật Như Lai sao? Đã tới Vãng Sanh Cực Lạc rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận