Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 204: Ta không giải quyết được, vậy ta đi gọi người

Từ trước đến giờ đều là mình gõ người khác, dựa vào cái gì mấy ngày nay mình luôn bị đánh?
Những nữ nhân này có phải cảm thấy đầu của mình là một nắm mì vắt, cho nên hở một tí lại muốn biến đầu mình thành một quả dưa nứt toác hay không?
âu Dương vừa mới chuẩn bị lên cơn để cho vị sư nương quả phụ ở trước mắt này biết tay.
Thì Mộ Vân Ca lại quay người lại và nói:
"Nếu như chỉ vẻn vẹn là chuyện xác tiên nhân lột sinh ra linh trí thì cũng sẽ không trở thành một rắc rối lớn như vậy đối với Bồng Lai tiên sơn ta, mà bởi vì linh trí của xác tiên nhân lột đã trốn thoát rồi!"
"Là bánh chưng mà thần hồn cũng chạy trốn được? Bánh chưng trong Tu Tiên giới mạnh hơn trong phim ảnh nhiều như vậy?" âu Dương tỏ ra ngạc nhiên và nghĩ thầm.
"Xin hỏi sư nương, có phải là muốn ta tìm ra cái thần hồn trốn thoát kia hay không?"
âu Dương mở miệng hỏi với vẻ không chắc lắm.
Mộ Vân Ca lắc đầu rồi lộ vẻ phức tạp:
"Ngươi đã thấy qua rồi."
“Ta thấy qua?”
âu Dương bị lời này của Mộ Vân Ca làm cho không hiểu ra sao, chẳng qua hắn lập tức kịp phản ứng lại và hỏi với vẻ không nắm chắc:
"Ý ngài nói chính là phó sơn chủ Vân Hải?"
Mộ Vân Ca đau khổ nhẹ gật đầu, trong mắt mang theo một tia buồn đau:
"Nếu như là ta đã tốt biết bao nhiêu, tại sao lại muốn lựa chọn nàng?"
Trong đầu của âu Dương chợt nhớ tới nữ tử có mái tóc bạc trắng như tuyết, tạo cho người ta một loại cảm giác thuần khiết như thủy tinh dễ vỡ kia.
Mộ Vân Hải?
Là thần hồn của tổ sư hoá cương thi đã chạy trốn đến trên người của nữ nhân kia sao?
Lúc này, âu Dương mới chợt hiểu ra, đầu đuôi câu chuyện rốt cục cũng nổi lên mặt nước, thì ra Hồ Vân để cho mình tới đây chính là vì chuyện này!
"Một thể hai hồn?"
âu Dương hỏi dò, loại tình huống này có vẻ như rất giống với tình trạng của lão hoàng đế và Huyên Nhi trà xanh trong thế giới người thường kia!
Mộ Vân Ca không có trả lời âu Dương mà ngược lại cắn răng nói:
"Chỉ cần ngươi có thể giải quyết được chuyện này mà không làm tổn thương tới tính mạng của muội muội ta, ta lập tức có thể cho ngươi mượn Đạo Bảo Trấn Tiên của Bồng Lai tiên sơn!"
Không có trả lời chính là ngầm đồng ý, hơn nữa phần thưởng của nhiệm vụ còn được miêu tả rõ ràng, âu Dương xem như đã triệt để hiểu rõ đại khái vấn đề.
Đầu đuôi câu chuyện chính là Bồng Lai tiên sơn có một kiện Đạo Bảo Trấn Tiên mà bên trong cái Đạo Bảo Trấn Tiên này lại đang trấn áp một vị tiên nhân Thượng Cổ.
Vị tiên nhân thật thật ảo ảo này say mê Kiếm tiên Thượng Cổ, vì thế đã cam chịu trở thành một con chó săn để theo đuôi hai người Lý Thái Bạch và âu Dã Tử suốt chặng đường, với mong ước chính mình sẽ là trở thành một người bầu bạn bên cạnh Lý Thái Bạch!
Sau đó vị tiên này chết, cũng không biết là bị tiểu Bạch làm thịt hay vẫn là chính mình tự treo, dù sao thì cũng chết.
Sau khi chết đã để lại thi thể bị hoá cương thi và sinh ra linh trí.
Mà cái linh trí này lại cảm thấy làm bánh chưng không có tương lai, vì thế đã chạy ra và nhập vào người muội muội của Mộ Vân Ca là Mộ Vân Hải.
Mục tiêu lần nhiệm vụ này của mình chính là làm cách nào đó đóng gói cái bánh chưng này về vị trí cũ mà không làm tổn thương đến Mộ Vân Hải.
Trên đây chính là toàn bộ nội dung nhiệm vụ của mình.
Nói thì rất đơn giản, nhưng lại làm cho âu Dương rơi vào yên lặng.
Mặc dù Mộ Vân Hải không bằng Mộ Vân Ca, nhưng nói thế nào cũng là đại tu sĩ Độ Kiếp, không ngờ cứ như vậy mà bị chiếm cơ thể, hơn nữa còn để cho Mộ Vân Ca và Hồ Vân đều bó tay hết cách.
Chuyện này chắc chắn không có đơn giản như vậy.
âu Dương suy nghĩ thật lâu rồi mới mở miệng mà nói:
"Sư nương, dù sao sự việc cũng đã đến nước này rồi, thôi chúng ta đi ăn cơm trước đi!"
Nhìn âu Dương đang suy nghĩ, Mộ Vân Ca giống như cũng rất chờ mong âu Dương có thể đưa ra cái ý tưởng thần kỳ gì, không nghĩ tới âu Dương suy nghĩ một lúc lâu rồi mở miệng nói câu đầu tiên lại chính là muốn ăn cơm.
Trong mắt của Mộ Vân Ca không khỏi có chút thất vọng, chẳng qua điều này cũng là chuyện bình thường. Trước giờ cũng có vài vị cường giả Độ Kiếp đến xem qua bệnh tình của muội muội, nhưng tất cả đều bó tay hết cách.
Mình vậy mà mơ mộng hão huyền rằng một tên tiểu gia hỏa Trúc Cơ Kỳ có thể có cách?
Thật sự là do bệnh tình khẩn cấp nên mới chạy chữa loạn, nhưng thời gian rõ ràng đã không còn nhiều nữa!
âu Dương nghi ngờ nhìn Mộ Vân Ca, vẻ mặt của nữ nhân này giống như sắp biến thành màu đen vậy. âu Dương nhìn thấy mà tay phải bắt đầu ngứa lên, nhưng âu Dương rất biết điều nên vẫn là nhịn xuống ý nghĩ muốn gõ trán vị sơn chủ Bồng Lai này.
"Sư nương, ngươi tốt nhất nói cho ta biết hoàn hoàn chỉnh chỉnh đến cùng đã trải qua chuyện gì đi, nếu không ta cũng không có cách gì."
âu Dương cau mày nói.
Điều rắc rối nhất của loại nữ nhân này chính là khi gặp chuyện thì tinh thần bắt đầu mất tập trung và trở nên chần chờ.
Mộ Vân Ca nhìn âu Dương rồi nói: "Ngươi có biết lý do vì sao Bồng Lai tiên sơn có thể dùng duy nhất đạo âm luật để lên cấp trở thành một trong chín đại thánh địa hay không?"
"Xin rửa tai lắng nghe!"
âu Dương thản nhiên ngồi trên ghế và nhìn vào Mộ Vân Ca ở trước mặt mà nói.
"Bồng Lai tiên sơn nằm ở Đông Hải chi nhãn có bốn bề là biển cho nên sản vật rất phong phú, đây là điều kiện bên ngoài. Nhưng ngươi có biết là trên thực tế, mỗi nhiệm kỳ sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn đều là một vị bán tiên không?" Mộ Vân ca nhìn âu Dương ở trước mặt rồi từ từ nói ra bí mật lớn nhất của Bồng Lai tiên sơn.
Lời này đã làm cho âu Dương cảm thấy rất hứng thú, vì mặc kệ là Thanh Vân tông hay là Kiếm tông thì Động Hư Tử và Thái A làm tông chủ của hai tông đều chỉ có thực lực Độ Kiếp tầng chín.
Nhưng Mộ Vân Ca lại luôn miệng nói sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn lại là bán tiên.
Mặc dù hệ thống của mình đang trong quá trình nâng cấp, nhưng ở trên bảng hệ thống thì Mộ Vân Ca cũng chỉ là Độ Kiếp tầng tám, còn không bằng Động Hư tử và Thái A nữa, không ngờ ở trước mặt của ta còn giả bộ?
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của âu Dương, Mộ Vân Ca ho khan một tiếng và nói:
"Từ thời Thượng Cổ trở về sau, tiên lộ trên thế giới này đã bị chặt đứt cho nên kể từ đó sẽ không còn có tiên nhân sinh ra nữa, chuyện này ngươi chắc là biết chứ?"
âu Dương nhẹ gật đầu, chuyện này mình cũng rất rõ ràng, dù sao khi Tiểu Bạch giết tiên nhân như giết gà, mình còn ở bên cạnh ăn dưa đây.
Mộ Vân ca nhẹ giọng nói tiếp:
"Trên thực tế, ta cũng không nên đảm nhiệm vị trí sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn, sơn chủ chân chính phải là muội muội ta Mộ Vân Hải, bởi vì thật ra mỗi nhiệm kỳ sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn chỉ có duy nhất một người, từ thời Thượng Cổ đến nay đã vậy!"
Giọng nói của Mộ Vân Ca rất nhẹ. Là một vị đại tu sĩ Độ Kiếp tầng tám, nàng giống như là sợ bị người nào nghe được vậy, đến nỗi sau khi nói xong con mắt còn không tự chủ được nhìn ngó xung quanh.
âu Dương ngồi thẳng người lên, ngón tay gõ lên mặt bàn và nói:
"Ý của ngài là, trên thực tế, từ khi sáng lập đến nay Bồng Lai tiên sơn chỉ có một sơn chủ? Người đó không phải là vị tổ sư kia chứ?"
Mộ Vân Hải là người có khuôn mặt giống hệt với vị sơn chủ ở trước mặt này nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược, không ngờ lại chính là người kế vị được tổ sư chọn trúng và cũng là đối tượng đối phương muốn đoạt xá?
Rất giống với chính mình đụng phải tên Lâm Phong, còn có lão hoàng đế đoạt xá Huyên Nhi kia nữa, ở trong đó có phải là có mối liên hệ không thể thiếu nào đó hay không?
Trong thời gian ngắn, âu Dương cũng không nghĩ ra nguyên do ở bên trong.
Im lặng là câu trả lời tốt nhất, loại chuyện nghe rợn cả người này vẫn luôn là bí mật lớn nhất của Bồng Lai tiên sơn.
Tiếng động duy nhất còn lại trong toàn bộ nhà kính trồng hoa là tiếng ngón tay của âu Dương đang vô thức gõ lên mặt bàn
.
Chợt, tiếng ngón tay gõ lên mặt bàn ngừng lại rồi chuyển thành tiếng vỗ mạnh xuống bàn.
âu Dương gắt gỏng nói:
"Mẹ nó, không nghĩ ra được, cái này thật đúng là chạm đến điểm mù tri thức của ta!"
Mộ Vân Ca đang cúi đầu xuống cũng không ngẩng lên, giống như mấy ngàn năm nay nàng đã gặp qua quá nhiều chuyện như vậy rồi.
Nhưng giọng nói nhảy thoát của âu Dương một lần nữa truyền đến:
"Chẳng qua sư nương cứ yên tâm, nói đến thần hồn ta ngược lại thật ra có một nhân tài thích hợp, nói đến tiên nhân thì ta cũng có nhân tài thích hợp, để chờ ta đi gọi người tới đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận