Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 300: Chỉ có một kiếm

Thiên Sa cốc cũng là một trong chín thánh địa lớn nhưng không có thành lập tông môn, dù sao cũng là địa phương trấn thủ Cửu U, nguyên khí thiên địa ở nơi này náo loạn, khó có thể tu hành.
Nhưng nơi này là một trong chín thánh địa lớn, đồng thời cũng là nơi trấn áp tu sĩ làm ác trong thiên địa, cho nên mấy tông môn lớn đều sẽ phái người đến trấn thủ ở Thiên Sa cốc theo định kỳ.
Nghiêm phòng cố thủ với thế giới bên ngoài, để che dấu việc nơi này là thông đạo đi thông đến Cửu U.
Thiên Sa cốc là một ngọn núi lửa to lớn, mà trên miệng núi lửa một bức tường thành cao ngất đứng sừng sững và trong miệng núi lửa chính là vực sâu vô tận.
Mà vực sâu này chính là nơi đi thông tới Cửu U, thẳng tới Hoàng Tuyền lộ.
Sinh linh tới gần vực sâu Hoàng Tuyền này, thần hồn hoặc là linh hồn sẽ bị rút ra và rơi thẳng vào Hoàng Tuyền lộ.
Mà đây cũng là nơi thẩm phán đối với các tu sĩ làm xằng làm bậy, các tu sĩ các tông môn phái đến nơi này đều là đệ tử không có tư chất tốt lắm, cả đời không có hi vọng đột phá đến Xuất Khiếu và thọ nguyên cũng gần tới.
Sống một đời sống vô tri vô giác ở chỗ này, nhận được rất nhiều trợ cấp từ tông môn, nhưng mãi mãi không nhìn thấy được hi vọng thăng chức nữa.
Cho đến khi thọ nguyên của mình đến gần, sau khi người chết đạo tiêu, sẽ đi tới Hoàng Tuyền.
Cho nên đệ tử tông môn đi tới nơi này đều nói đùa rằng mình vừa là cai ngục vừa là tù nhân.
Tất cả mọi người đang an tĩnh ngồi ở trên tường thành, chờ đợi ngày thọ nguyên của mình đến gần.
Mà tới gần đáy Thiên Sa cốc chính là nơi đi thông đến tử vong.
Hôm nay, một ánh sáng do Thanh Liên kiếm từ xa bay đến, các tu sĩ trên tường thành đều mở to mắt, khí thế như vậy chỉ có đại tu sĩ mới có thể dẫn phát.
Chẳng lẽ lại có tà tu làm ác bị đại tu sĩ trong tông môn cưỡng ép binh giải đến đây?
Nhưng không đến đúng thời gian quy định? Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.
Một đạo ánh kiếm màu xanh từ chân trời bay đến, mang theo khí thế không thể không chú ý rơi thẳng xuống trên tường thành, kiếm ý sắc bén phân tán tràn ra, áp bách các tu sĩ trên tường thành đến mức không dám ngẩng đầu.
Thẳng đến khi ánh sáng kiếm thu lại, mọi người mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, một vị tu sĩ áo đen ôm kiếm, lạnh lùng đứng ở đó, ánh mắt nhìn trái nhìn phải giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Người này chính là Lãnh Thanh Tùng!
“Xin hỏi các hạ là đệ tử tông môn nào?” Một vị lão già râu tóc bạc trắng đi lên, chắp tay hỏi Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng nhìn lão già, đôi môi mỏng nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Thanh Vân!”
“Từ khi nào Thanh Vân tông có thêm một vị kiếm tu cường hãn như vậy?”
“Nhìn sinh mệnh chi hỏa của người này đi, trẻ tuổi như vậy mà đã đạt tới cảnh giới của đại tu sĩ!”
“Không hổ là hậu bối của ta, cũng xuất chúng gần như ta năm đó!”
“Thôi đi, nếu lão tiểu tử ngươi có bản lĩnh này, còn đến mức tới nơi này ngó cát?”

Rất nhiều tu sĩ trên tường thành nghe nói Lãnh Thanh Tùng đến từ Thanh Vân tông, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
So với Kiếm tông dùng lỗ mũi nhìn người, Vạn Pháp tông kiêu căng xảo quyệt, Bồng Lai tiên sơn người lạ chớ đến gần…
Đệ tử của các tông môn lớn ít nhiều đều mang điểm đặc sắc của tông môn họ, chỉ có đệ tử Thanh Vân tông là khá dễ ở chung.
Mà đệ tử Thanh Vân tông đang ở nơi này nghe thấy Lãnh Thanh Tùng đến từ Thanh Vân tông, lại càng cao hứng, tông môn nhà mình xuất hiện một thiên tài như vậy, mình cũng cảm thấy cao hứng vì tông môn.
Cảm giác bị vạn người chú ý như vậy, khiến Lãnh Thanh Tùng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng Lãnh Thanh Tùng vẫn đè nén sự khó chịu xuống, nhẫn nại hỏi: “Cửu U đâu?”
Lãnh Thanh Tùng quyết định đến đây, chỉ muốn tìm huynh trưởng, cho dù không tìm được huynh trưởng thì ít nhất cũng phải ở nơi cách huynh trưởng gần nhất.
Lãnh Thanh Tùng cũng không biết về tình huống của nơi này, hơn nữa nếu không phải mình đi lạc đường mười mấy lần thì ba ngày trước mình đã đến được Thiên Sa cốc.
Lão già nghe thấy Lãnh Thanh Tùng trực tiếp mở miệng hỏi đến Cửu U, biểu cảm trên khuôn mặt hơi dừng lại, có chút cảnh giác nhìn Lãnh Thanh Tùng trước mắt hỏi: “Nếu các hạ nói là đến từ Thanh Vân tông, có thủ lệnh của chưởng môn không?”
Nghe thấy lão già hỏi như vậy, ánh mắt các tu sĩ trên tường thành nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng cũng trở nên cảnh giác, lúc ẩn lúc hiện bao vây Lãnh Thanh Tùng lại.
Mấy năm này, chuyện giả mạo đệ tử chín thánh địa lớn, đến Thiên Sa cốc cứu người cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Lãnh Thanh Tùng lấy ra lệnh bài của mình ném cho lão già trước mắt, mình cũng không muốn động thủ với những người trước mắt này.
Những người này còn không có đủ tư cách khiến mình rút kiếm, ngay cả một kiếm của mình cũng chắc gì không tiếp nổi!
Lão già tiếp được lệnh bài của Lãnh Thanh Tùng, cười lạnh một tiếng nói: “Cái ta nói chính là thủ lệnh của chưởng môn, cũng không phải lệnh bài của các hạ, Thiên Sa cốc này chính là nơi được chín thánh địa lớn cùng nhau bảo vệ, không có thủ lệnh của chưởng môn thì cho dù là đệ tử của chín thánh địa lớn cũng không thể tùy tiện đến đây!”
Lãnh Thanh Tùng nhíu mày, hôm nay mình cũng không muốn giết người, nhưng tại sao luôn có người lắc lư trước mắt mình?
Mặc dù Lãnh Thanh Tùng trước mắt là đại tu sĩ, còn phần lớn các tu sĩ ở nơi này đều không đột phá đến Xuất Khiếu, nhưng bảy vị trưởng lão trấn thủ ở nơi này đều là trưởng lão cung phụng bị các tông môn đẩy đến đây trấn thủ!
Mỗi vị ít nhất đều là đại tu sĩ Hợp Thể!
Cho nên lão già trước mắt cũng không sợ Lãnh Thanh Tùng, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, cho dù là mạnh hơn nữa cũng không có khả năng đột phá đến ba cảnh giới cao nhất chứ?
Đây là thế giới tu tiên, cũng không phải thế giới ma huyễn!
Hai bên giằng co, hai mắt Lãnh Thanh Tùng không giỏi ăn nói lại sợ xã giao cũng đã lạnh xuống, tay phải khoác lên trên chuôi kiếm, mình chỉ có thể tận lực không giết người!
Thấy Lãnh Thanh đặt tay trên chuôi kiếm, tâm thần của mọi người đều căng thẳng, cũng yên lặng chuẩn bị công kích của mình.
Bọn họ thân là đệ tử của chín thánh địa lớn, kiêu ngạo lâm trận sẽ không bỏ chạy, phía sau bọn họ còn có trưởng lão cung phụng bị các tông môn lớn đẩy ra!
Lão già không chút do dự dẫn động chân nguyên, phát ra cảnh báo hướng về đáy Thiên Sa cốc.
Hơi thở của bảy vị mạnh nhất từ đáy cốc bay lên trời, chân nguyên mênh mông xen lẫn đạo vận trực tiếp vọt ra!
Giống như núi lửa bộc phát thực sự, một vị Đại Thừa, sáu vị Hợp Thể, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trên tường thành!
Bảy vị đại tu sĩ không nói nhảm một câu, trực tiếp động thủ với Lãnh Thanh Tùng.
Không có thủ lệnh của chưởng môn, lại tùy tiện đi tới Thiên Sa cốc, cho dù thật sự là đệ tử của chín thánh địa lớn cũng đáng chết!
Thanh Liên trong mắt Lãnh Thanh Tùng chợt hiện, bắp chân khẽ khom, một tay ấn trên kiếm, trong nháy mắt hắn đã biến mất tại chỗ.
Trong nháy mắt bảy vị đại tu sĩ công kích tới trước mắt, Lãnh Thanh Tùng đã biến mất tại chỗ!
Khi Lãnh Thanh Tùng xuất hiện lần nữa, hắn đã lắc mình đến sau lưng bảy vị đại tu sĩ.
Hắn đứng trên hư không, áo đen bay phất phới, trường kiếm thu vào vỏ.
Mà sáu vị đại tu sĩ Hợp Thể đồng thời phun ra một ngụm máu, tức khắc hơi thở như tơ treo, sắc mặt như giấy vàng.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai rõ thiếu niên trước mắt này đã làm gì.
Sáu vị đại tu sĩ cũng chỉ miễn cưỡng thấy một ánh kiếm ở trước mắt xẹt qua!
Mà tu sĩ Đại Thừa cầm đầu, lòng còn sợ hãi nhìn miệng vết thương trên tay phải.
Thân là người có tu vi cao nhất nơi này hắn thấy được Lãnh Thanh Tùng đã làm cái gì!
Thiếu niên áo đen rút kiếm ra!
Chỉ có một kiếm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận