Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 541: Tiêu Dao Tử

âu Dương đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng xảy ra vừa rồi, thu hồi chân nguyên đang che hai mắt, hắn có chút cạn lời với lão nhị ngay thẳng này của nhà mình.
Mạnh đúng là mạnh, nhưng đạo lý đối nhân xử thế này cũng nát bét.
Sau này một mình đảm đương một phía, nếu có người nói hắn đang bị người ta sử dụng làm súng, hắn sẽ xông lên mà không hề nghĩ ngợi.
âu Dương thở dài, đột nhiên cảm thấy nguyên khí thiên địa bị khuấy động, một người trung niên mặc áo hoa chợt xuất hiện ở phía sau âu Dương.
Tịnh Tử và tiểu Lông Bông phản ứng nhanh hơn âu Dương, trong nháy mắt chúng đã chắn ở giữa âu Dương và người vừa tới và nhe răng trợn mắt phát ra uy hiếp đối với người tới.
âu Dương xoay người, nhìn người trung niên đối diện pháp tắc mịt mờ quanh người, giơ tay nhấc chân đã có thể tạo ra thủy triều nguyên khí thiên địa, người trước mắt này ít nhất là một vị cường giả Độ Kiếp kỳ.
Nhưng âu Dương lại cảm nhận được một tia sát khí nhàn nhạt từ người trung niên này!
Thú vị? Đến để giết ta?
Bảng thuộc tính màu vàng sáng lên ở trước mắt âu Dương:
Danh tính: Tiêu Dao Tử (Các chủ Phiêu Miểu các)
Tu vi: Tầng chín Độ Kiếp cảnh
Căn cốt: 10
Mị lực: 8
May mắn: 9
Tư chất không gian: 10
Kỹ năng chuyên môn: Đổi trắng thay đen
Đánh giá: Tiểu tử này không có chỗ nào cứng rắn, chỉ mạnh miệng!
Ồ? Có một con cá lớn? Hay con cá lớn muốn giết ta? âu Dương chắp hai tay ở trước ngực, bình tĩnh nhìn người trung niên trước mắt rồi giới thiệu về mình: “Thanh Vân tông, âu Dương!”
“Phiêu Miểu các, Các chủ, Tiêu Dao Tử!” Người trung niên máy móc nói ra thân phận của mình, rõ ràng không muốn nói thêm gì với âu Dương.
Nghe thấy người tới tự giới thiệu, vẻ mặt âu Dương cũng thả lỏng, trên mặt mang theo ý cười nói: “Thì ra là Tiêu Dao Tử sư thúc à, chưởng giáo nhà ta cũng thường nhắc tới ngươi!”
“Động Hư Tử thường nhắc tới ta?” Tiêu Dao Tử buông xuống sát ý trong lòng, có chút kỳ quái nhìn âu Dương hỏi.
âu Dương gật đầu, giả bộ suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Chưởng giáo nhà ta nói, ngài chính là người mạnh miệng đứng đầu thiên hạ, lúc trước hắn treo ngươi ở trên cây ba ngày ba đêm, muốn ngài gạch đi tên của Tô sư thúc ở trên Thiên Bảng, nhưng ngài không chịu!”
Nghe thấy âu Dương nói như vậy, vẻ mặt Tiêu Dao Tử lập tức trở nên xanh mét, chỉ vào âu Dương lớn tiếng răn dạy: "Tiểu tử ăn nói bừa bãi, ngươi có tin lão phu hay không..."
Lời uy hiếp của Tiêu Dao Tử còn chưa nói xong, âu Dương đã giơ lên một viên đá hình chiếu, thân ảnh Động Hư Tử xếp bằng ngồi ở đại điện xuất hiện ở trên đá hình chiếu, vẻ mặt đắc ý nói: “Tiêu Dao Tử, tiểu tử này chính là tên mạnh miệng, lúc trước ta treo hắn lên quất roi, đã sắp khóc tiểu nhưng vẫn cắn răng không sửa miệng… Chậc chậc…”
Yên lặng thu lại đá hình chiếu, âu Dương giả vờ kinh ngạc nhìn Tiêu Dao Tử trước mắt hỏi: “Sư thúc, vừa rồi ngài nói cái gì? Vừa nãy lỗ tai ta có chút vấn đề, không nghe thấy…”
Nhìn xem bộ dạng người hiền lành của âu Dương, Tiêu Dao Tử vẻ mặt khó coi cố gắng nặn ra nụ cười nói: “Vừa rồi ta nói, từ lâu đã nghe nói Hồ Vân có vị đệ tử tâm đắc, hôm nay vừa gặp quả nhiên không phải tầm thường!”
âu Dương xấ hổ gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Sư thúc quá khiêm tốn, ta thật sự rất trâu bò, có thể khen nhiều thì khen nhiều một chút!”
Tiêu Dao Tử ngẩn người, không hiểu tại sao âu Dương lại có thể dùng giọng xấu hổ nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
âu Dương lại một tay nhấc Tịnh Tử ôm vào trong ngực, để tiểu Lông Bông ngồi xổm trên vai, chỉ vào gốc cây nói: “Đi thôi, sư thúc, đã chuẩn bị xong lâu rồi, chỉ chờ ngươi tới!”
Tiêu Dao Tử giương mắt nhìn lại, dưới gốc cây đại thụ đã bày sẵn hai cái bàn gỗ, trên bàn gỗ đã bày trái cây và trà nóng.
“Tiểu tử ngươi biết ta sẽ tới?” Tiêu Dao Tử cảm thấy hứng thú với tiểu tử Trúc Cơ trước mắt.
Thân là cường giả tầng chín Độ Kiếp kỳ, có dùng tất cả các Thiên Diễn thuật thì cũng không thể thôi diễn ra những thứ liên quan đến mình, ngay cả Động Hư Tử cũng không thể.
Làm sao tiểu tử trước mắt này có thể biết mình sẽ tới?
Theo âu Dương ngồi xuống, Tiêu Dao Tử nhìn âu Dương không nhanh không chậm rót trà vào chén trà cho mình, hắn vẫn không nhịn được lại hỏi: “Làm sao tiểu tử ngươi biết ta sẽ đến?”
âu Dương có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Tiêu Dao Tử vẫn đnag tra hỏi, giải thích: “Rất khó hiểu sao? Dù sao ta cũng tới phá rối, ngài không có chút tò mò về ta à? Vừa rồi người cũng mang theo sát khí đến!”
Tiêu Dao Tử nhìn chằm chằm vào âu Dương một lúc, mới chậm rãi nói: “Ta chỉ là tò mò, rốt cuộc là ai lại khiến Động Hư Tử không tiếc tự tổn hại tu vi, cũng muốn cho Thiên Bảng xuất thế sớm hơn năm năm!”
Nghe thấy Tiêu Dao Tử nói Động Hư Tử tự tổn hại tu vi, tay đang giơ ấm trà của âu Dương không khỏi run rẩy, ngoại trừ muốn lợi dụng đám nghịch tử trên Tiểu Sơn phong, thì vị chưởng giáo nhà mình không có gì để nói.
âu Dương đặt ấm trà xuống, bình tĩnh nhìn Tiêu Dao Tử nói: “Ngài mang theo sát ý tới đây, nhưng lại cảm thấy ta là một sự ngoài ý muốn trong kế hoạch các ngươi?”
Tiêu Dao Tử thay đổi sắc mặt, sao âu Dương lại nói thẳng ra lời này, hắn không sợ bọn họ biết sao?!
Giơ tay lên một bình phong vô hình xuất hiện ở xung quanh, trong nháy mắt thiên cơ ngoài đỉnh núi trở nên hỗn loạn, ngũ hành đảo lộn!
Tiêu Dao Tử đá đổ bàn trà trước mặt, pháp tắc quanh người bay lên, không gian xung quanh bắt đầu vỡ vụn dưới một lực lượng to lớn.
“Cho dù ngươi là đệ tử của Hồ Vân, cũng không thể phá rối bố cục mà tất cả chúng ta đã sắp xếp không biết bao nhiêu năm! Lòng dạ đàn bà chỉ biết hại chúng sinh! Nếu như ngươi vẫn khăng khăng làm theo ý mình, ta trục xuất ngươi tới nơi hỗn độn!” Tiêu Dao Tử uy hiếp nói với âu Dương.
Đối mặt với sự uy hiếp của Tiêu Dao Tử, âu Dương lại càng để ý đến thủ đoạn ngăn cách thiên địa mà Tiêu Dao Tử bố trí hơn, sau khi nhìn kỹ trái phải mới lên tiếng hỏi: “Sư thúc, giam cầm này của ngươi có thể yên tâm nói chuyện không?”
Nghe âu Dương hỏi như vậy, Tiêu Dao Tử ổn định tâm thần, sau đó vẻ mặt lạnh lùng nói: “Có lời gì nói nhanh!”
âu Dương nâng chén trà lên, nhìn chằm chằm vào lá trà trong chén nhẹ nhàng hỏi: “Thiên Bảng trăm năm một lần, một lần ghi vào trăm tên thiên kiêu, nhưng ta lại có một nghi vấn."
“Im miệng!” Tiêu Dao Tử hung tợn nhìn chằm chằm vào âu Dương, không gian xung quanh âu Dương bắt đầu vỡ nát, giống như một giây sau âu Dương sẽ bị trục xuất vào trong hư vô vỡ nát.
Chân nguyên mênh mông từ người âu Dương bay lên, dời núi lấp biển giống như thổi quét không gian đã vỡ nát ở xung quanh không còn gì, lực lượng sinh cơ vô hạn trong nháy mắt bổ sung đầy không gian.
âu Dương lạnh nhạt nhìn Tiêu Dao Tử, đập mạnh chén trà trong tay lên mặt bàn.
Choang!
Chén trà làm bằng ngọc trong tay âu Dương trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Tiêu Dao Tử cũng bị chân nguyên mênh mông đẩy lùi nửa bước, kinh hãi nhìn âu Dương trước mắt vẫn ngồi ngay ngắn ở trước bàn, vẻ mặt không thể tin!
âu Dương không còn cợt nhả như trước đó, hắn hờ hững nói: “Thiên Bảng? Một thú ngu xuẩn giống như tú bà, mà cũng dám sủa trước mặt ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận