Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 316: Vạn Lý Phật Quốc

So với Động Hư Tử một đường quét qua, âu Dương lần nữa lấy lại quyền nằm xuống xe lăn thoải mái dựa vào lưng xe liếc mắt nhìn Phổ Thông đang duỗi thẳng eo.
Khi Động Hư Tử còn ở đó, Phổ Thông thở mạnh đều không dám nhưng bây giờ Động Hư Tử đã rời đi, trước mặt hắn chỉ còn lại một mao đầu tiểu tử Trúc Cơ không có gì phải sợ!
Phổ Thông cảm thấy bản thân có thể đánh lại âu Dương, cười lạnh một tiếng rồi giơ tay nắm lấy âu Dương vừa mới hô to gọi nhỏ hắn.
Hắn không đánh lại lão già, nhưng đánh không nổi tiểu tử Trúc Cơ sao?
Một bàn tay màu vàng khổng lồ đột nhiên hình thành, tàn nhẫn nắm lấy âu Dương.
“Nhìn ta dễ xử lý như vậy sao?” âu Dương nhìn Phổ Thông trước mặt đột nhiên tấn công mình, trên mặt lộ ra vẻ phiền muộn sau đó chân nguyên tuôn ra tàn nhẫn đánh vào bàn tay màu vàng khổng lồ.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn trong không khí vang lên, Phổ Thông cùng với bức tượng màu trắng phía sau hắn bị âu Dương đánh thẳng vào tường thành.
Máu tươi màu vàng chảy ra từ khắp nơi trên cơ thể của Phổ Thông giống như một cái hồ lô máu màu vàng.
Nhưng sau đó một luồng ánh sáng Đức Phật hiện ra, Phổ Thông trước mặt lại khôi phục bình thường, chỉ là trong ánh mắt nhìn âu Dương lại lộ ra một tia sợ hãi.
Có một số người thích làm người khác xanh mặt hơn thành thật đi vả mặt!
âu Dương thở dài cất xe lăn, đi thẳng về phía Phổ Thông.
Phổ Thông giơ tay ra vừa muốn làm tư thế cảnh giác lại kinh ngạc phát hiện chân nguyên của bản thân nhanh chóng rút về bên trong đan điền, trong nháy mắt chỉ còn lại tu vi Trúc Cơ.
Còn chưa đợi Phổ Thông phản ứng lại âu Dương đã giơ tay muốn giáng một đòn nhưng vừa định đánh xuống lại chợt nhớ ra giống như bản thân đang quen tay đánh nghịch tử nhà mình, liền biến một chưởng thành một quyền, tàn nhẫn nện xuống bụng của Phổ Thông.
Một quyền đánh đến toàn bộ da thịt khiến Phổ Thông trực tiếp cong người, lại há to miệng muốn phát ra một tiếng hét, theo sau, tiếng rít là âu Dương trực tiếp đá bay Phổ Thông xuống đất.
Phổ Thông nằm dưới đất cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tu vi bản thân đã từng là Trúc Cơ từ khi nào?
Sáu trăm năm trước hay là tám trăm năm trước?
Cảm giác yếu đuối này khiến Phổ Thông cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không đợi Phổ Thông quen với cơ thể đột nhiên yếu ớt của mình, âu Dương ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn Phổ Thông trước mặt, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu tử ngươi làm sao có nhiều cục u vậy? Ung thư hả? Có cần ta giúp không? Ta biết phẫu thuật!”
Mặc dù Phổ Thông không nghe hiểu âu Dương đang nói cái gì nhưng nhìn thấy âu Dương lấy ra một con dao làm bếp từ không gian trữ vật rồi khoa tay múa chân ở trên đầu hắn!
“Tiền bối! Người như tiểu tăng thật có mắt mà không biết Thái Sơn, xúc phạm tiền bối, vẫn xin tiền bối thứ lỗi!” Phổ Thông nhanh chóng xin lỗi âu Dương, trong lòng thì mắng chết hai đại tu sĩ một già một trẻ hôm nay toàn giả heo ăn thịt hổ!
Rõ ràng là đại tu sĩ lại giả vờ là Xuất Khiếu, một thân phận như này đã là quá đáng rồi thế mà tên này lại còn giả vờ thành Trúc Cơ rác rưởi nhất!
Rõ ràng là đang đợi hắn cắn câu mà!
Hắn thế mà lại ngu ngốc những hai lần, móc câu thẳng như vậy mà hắn lại cắn những hai lần!
Bây giờ Phổ Thông mới thông suốt, tại sao một Xuất Khiếu với một Trúc Cơ lại dám đại náo trắng trợn ở Đại Linh sơn tự một trong những chín thánh địa lớn như vậy?
Quả nhiên không phải người khác có bệnh mà là hắn có bệnh!
âu Dương lấy một con dao làm bếp gõ gõ vào đầu Phổ Thông, trong một cục bướu ước tính có hơn chục khối u, xem ra tiểu tử này bị ung thư não thời kỳ cuối nha!
Cũng may hôm nay gặp được y khoa thánh thủ như mình, thật sự là số mệnh không tuyệt đường sống của tiểu tử thối này mà!
Hai tay âu Dương cầm lấy con dao làm bếp với lực lớn chém thẳng xuống dọc theo chóp mũi của Phổ Thông chém lên phiến đá xanh trước mặt hắn.
Chứng kiến ​​cảnh bản thân bị chém ở khoảng cách rất gần, Phổ Thông gần như mất hết can đảm.
âu Dương vung vẫy con dao làm bếp, vẻ mặt áy náy xin lỗi liên tục: “Xin lỗi ngươi, tay ta hơi run, lại nào!”
“Ngài muốn biết điều gì, tiểu tử nhất định biết gì nói nấy!” Phổ Thông nước mắt nước mũi giàn giụa, dáng vẻ giống như Bồ tát trang nghiêm vừa rồi cũng không còn.
Con dao làm bếp trong tay âu Dương không ngừng phủi đi phủi lại trên phiến đá xanh, hắn quan tâm hỏi: “Ngươi và thành lũy này là sao?”
So với Động Hư Tử trực tiếp quét qua mà không nói về bất kỳ quá trình nào, ngược lại âu Dương lại có hứng thú với mối liên hệ giữa Phổ Thông trước mặt và toàn bộ thành luỹ này là như thế nào hơn?
Phổ Thông nghe thấy câu hỏi của âu Dương lập tức đáp: “Lão đại, đây là Tây Phương Cực Lạc nơi mà Đại Minh vương mộng du tìm ra bí pháp chấn hưng Phật môn ta!”
“Ồ? Bí pháp chấn hưng Phật môn?” Khi nhắc đến Đại Minh vương, âu Dương rõ ràng nhìn thấy Phổ Thông trở nên hơi cuồng nhiệt, ngay lập tức liền có hứng thú.
Đại Minh vương mà Phổ Thông nhắc đến hắn là Tuệ Trí, nhưng so với Tuệ Trí ở trong cửu u e rằng Tuệ Trí bây giờ đang ngồi xổm ở Đại Linh sơn tự đã nhập ma.
Nhưng điều mà âu Dương không ngờ tới là Tuệ Trí đã bị mê muội thế mà vẫn không quên vấn đề chấn hưng Phật môn, xem ra hắn đã bị vấn đề này ám ảnh đến tận xương tủy!
Sau khi Phổ Thông kể chi tiết, âu Dương cũng hiểu đại khái cái gọi là bí thuật rốt cuộc là gì.
Thành luỹ này chính là pháp bảo bản mệnh Phổ Thông tế luyện mà thành!
Bằng cách thu nhận những phàm nhân bình thường trở thành tín đồ, sau đó hấp thu tín ngưỡng của các tín đồ tin vào Phật môn từ đó khiến thực lực của các tu sĩ nhanh chóng nâng cao.
Một mặt thông qua tín ngưỡng chi lực, tu vi của tu sĩ Phật môn sẽ tăng lên đáng kể, mà mặt khác sau khi liên tục hấp thu các tín đồ từ đó phát triển Phật môn!
Phương pháp này với các tu sĩ mà nói không có bất kỳ trở ngại nào, chỉ cần hấp thu đủ tín ngưỡng chi lực như vậy tu vi chuyển hoá càng cao hơn!
Hơn nữa để nhanh chóng nâng cao tu vi, các tu sĩ cũng sẽ càng điên cuồng thu nhận phàm nhân trở thành tín đồ!
âu Dương nghe những gì Phổ Thông nói, liền hít một hơi thật sâu.
Hừ, đây có phải là hắn thật không, phương pháp này không phải là Phong Thần mà Tiểu Bạch đi theo sao?
Không ngờ Tuệ Trí sau khi bị mê muội lại trở thành một tiểu thiên tài, thế mà đi trước Tiểu Bạch một bước nghĩ đến phương pháp tín ngưỡng hương hoả này!
Quả nhiên không thể coi thường bất kỳ thiên tài nào trên thế giới này!
Tuy nhiên lấy hình thức tôn giáo trói buộc phương thức tín ngưỡng này rất dễ xảy ra vấn đề!
âu Dương nhìn xung quanh, hoàn toàn đã không có thất tình lục dục chỉ còn lại những tín đồ thành kính với tín ngưỡng Phật môn.
Những người này trở thành công cụ tu luyện của tu sĩ hiển nhiên không lo cơm ăn áo mặc, nhưng đời cũng chỉ còn lại tín ngưỡng Phật Tổ cùng với một đống xác không hồn sinh ra tín ngưỡng chi lực thì có gì hay ho chứ?
Ánh mắt âu Dương trở nên lạnh lùng, cứ như vậy tiếp tục sẽ hình thành một vòng tuần hoàn ác tính, vô số tu sĩ sẽ xem sinh linh giống như gia súc trong nhà và để tranh đoạt tín đồ tất nhiên sẽ nổ ra vô số gió tanh mưa máu.
Kiếp trước mấy tông giáo đều có thể đánh nhau thành đầu chó, bây giờ Phật môn cho phép các tu sĩ tự phát triển tín đồ, đừng nói đánh nhau sủa gâu gâu, chỉ sợ đều có thể chặt chém nhau thành thịt băm!
Trong lòng âu Dương khẽ thở dài: “Bí pháp này so với ma tu còn đáng sợ hơn, một mặt muốn hủy diệt thân xác của sinh linh, một mặt muốn hủy diệt tinh thần của sinh linh!”
“Bí pháp này có tên không?” âu Dương hỏi.
Phổ Thông cuồng nhiệt nói: “Đây là Vạn Lý Phật Quốc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận