Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 471: Chuột lông trắng và khỉ đội mũ người

Sau khi rời khỏi không gian hoa sen Trần Trường Sinh lại xuất hiện ở Bạch Tượng thành.
Phổ Thông vừa định ngồi thẳng lên lại vội vàng cúi người xuống, sợ vị sát thần này nhìn thấy hắn.
Trần Trường Sinh nhìn lại Bạch Tượng thành, tòa thành trì này khiến hắn buồn nôn.
Giống như là một cái tượng gỗ chỉ có xác không có hồn chật ních người.
Nơi đây truyền ra rất nhiều tiếng la hét,khiến người nghe cũng bị dọa sợ, thật sự là kinh khủng.
Hai mắt Trần Trường Sinh hiện lên một tia khinh thường, trực tiếp phá vỡ không gian rời khỏi nơi đây.
"Đi rồi?" Phổ Thông đưa đầu ra nhìn về phía Trần Trường Sinh rời đi, thấp thỏm nuốt một ngụm nước bọt.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, toà đại trận màu vàng óng kia vẫn đang lưu chuyển trên bầu trời.
Vị sát thần này đến đây là vì toà đại trận màu vàng óng này sao?
Không đúng!
Trong lòng Phổ Thông giật mình, chỉ cảm thấy bốn phía có vô số linh khí trời đất hội tụ vào toà pháp trận.
Vừa định xoay người bỏ chạy, lại phát hiện cả tòa trận pháp đã hoàn toàn bao phủ Bạch Tượng thành ở bên trong.
Bạch Tượng thành còn, bản thân hắn sẽ không thể bị giết cũng không thể bị diệt.
Bạch Tượng thành hủy, thì bản thân hắn sẽ chết, cả người hắn tiêu tan.
Hắn đã sớm hoà làm một với Bạch Tượng thành, hắn đã không còn chỗ trốn nữa rồi!
Phổ Thông oán độc nhìn lên pháp trận màu vàng óng ở trên bầu trời, hắn không biết vì sao, vì sao vị sát thần này lại muốn giết chết hắn!
Nhưng bây giờ Phổ Thông chỉ có thể ra sức đánh cược một lần!
Phổ Thông chắp tay trước ngực, Phật quang cả người sáng rực, cả tòa Bạch Tượng thành bị bao phủ bên trong Phật quang, một tòa Kim Sắc Phật Đà xuất hiện trong Bạch Tượng thành, ba đầu sáu tay, cầm trong tay các loại Bảo khí Phật môn, trợn mắt tròn xoe, nhìn thẳng lên pháp trận màu vàng óng ở trên bầu trời!
"Quan Tự Tại Bồ Tát!"
Kim Sắc Phật Đà nổi giận gầm lên một tiếng, sáu cánh tay của nó quơ các loại Bảo khí, phóng về phía trận pháp màu vàng óng trên bầu trời, muốn dùng kim thân Phật môn để đánh nát trận pháp huyền ảo màu vàng óng trước mặt.
Mà nguyên khí trời đất đang điên cuồng hội tụ vào pháp trận màu vàng óng, giống như là pháo laser được tích súc năng lượng, toàn bộ pháp trận đều như họng súng.
Ở trên cao mấy chục mét, trong nháy mắt Phật Đà kim thân phóng về phía pháp trận màu vàng óng.
Pháp trận màu vàng óng tích tụ năng lượng nguyên khí trời đất, hóa thành một đường sáng bạc như thác nước, trong nháy mắt vọt về phía Bạch Tượng thành!
Như là có tiên nhân cầm chổi quét dính đầy sơn màu vàng, giữa thiên địa quy tắc quét một bút lên trên.
Bạch Tượng thành trực tiếp bị biến đổi.
Phật Đà gầm thét và toà Bạch Tượng thành như cái xác không hồn kia trong nháy mắt đã bị trời đất thay đổi!
Khi khói bụi tản đi, lấy Bạch Tượng thành làm trung tâm, một cái hố dài mười mấy cây số xuất hiện ở trong Bạch Tượng thành.
Cái hố sâu mười mấy thước, gần như bị laser từ đại trận màu vàng óng phát ra đốt thành mảnh đất trống.
Trong trời đất này, hơi thở của Phổ Thông đã hoàn toàn biến mất, dù Phổ Thông còn sống, nhưng Bạch Tượng thành không tồn tại thì hắn cũng chỉ biến thành một người bình thường không có bất cứ tu vi gì!
Lấy Phật quốc tăng lên cảnh giới của bản thân, khi Phật quốc không còn, chính là lúc người chết xác tan.
Thứ không thuộc về mình mà vẫn muốn có được thì khi mất đi, thậm chí sẽ càng nặng nề hơn!
Tương lai Tuệ Trí nương nhờ Phật Tổ, cứ như vậy chết yểu ở trong tay Trần Trường Sinh!
Sau khi Tuệ Trí đi từ không gian hoa sen ra, nhìn thấy trước mặt là một vùng đất trống, cũng không khỏi hơi sững sờ.
Vị Thánh tử ma tộc này vậy mà tâm ngoan thủ lạt như vậy, vậy mà diệt nguyên một tòa thành?
Tuệ Trí cau mày, chắp tay trước ngực, nhẹ giọng niệm Vãng Sinh chú.
Theo chú văn màu vàng từ trong miệng Tuệ Trí bay ra, bùn đất dưới chân Tuệ Trí nới lỏng ra một chút.
Một con chuột lông trắng bị thương trầm trọng đang gắng sức leo ra từ trong bùn đất, mặc dù khi đại nạn đến nó là con vật trước tiên chui vào mặt đất, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng, chân dưới gần như hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Leo ra khỏi mặt đất, chuột lông trắng không ngừng quỳ lạy dập đầu với Tuệ Trí.
Con chuột này mỗi ngày được Phật pháp hun đúc, sớm đã mở ra linh trí, đáng tiếc còn chưa thành yêu đã gặp phải đại nạn này!
Tuệ Trí ngồi xổm người xuống, không chê con chuột lông trắng đang bị thương nghiêm trọng này, đưa tay để chuột lông trắng leo lên bàn tay của mình.
"Ta thay mặt cho Quan âm! Bây giờ chân thân của ngươi đã bị hủy, chỉ còn một nửa, nhưng niệm tình ngươi là vật sống duy nhất ở trong Bạch Tượng thành này, hôm nay liền ban thưởng cho ngươi pháp hiệu "Một nửa Quan âm"!" Tuệ Trí nhìn vào trong bàn tay chuột lông trắng nhẹ giọng nói.
Chuột lông trắng cảm kích nhìn Tuệ Trí, nước mắt chảy ngang chảy dọc, không ngừng dập đầu với Tuệ Trí.
Lấy được hạt sen màu đen xong,Trần Trường Sinh sớm đã rời khỏi đây, hôm nay hắn không có chút kiêng kị nào với nhân quả báo ứng.
Hắn bây giờ lấy thân thể Tổ Uyên để sống, bản thân đã là người mang nhân quả, chỉ giết một tòa thành mà thôi, không tính là cái gì.
Thậm chí giải cứu những người bình thường bị mê hoặc hoặc tẩy não kia, sớm ngày đưa bọn họ thăng thiên, cũng coi như một loại giải thoát với bọn họ!
Trần Trường Sinh một đường bay về phía phương bắc, khi bay qua nơi mà hắn từng đến, Trần Trường Sinh hơi dừng lại một chút, lập tức đáp xuống trên đám mây, rơi vào trên vách núi.
Nhìn hố sâu bị mình lật tung lên, Trần Trường Sinh trầm mặc một chút.
Giơ tay lên, cả người mặc áo bào tím rơi vào quan tài, thanh đao găm dính máu của hắn cũng bay vào bên trong quan tài, lần nữa khép lại quan tài để vào trong hầm.
Một ngôi mộ không lớn không nhỏ xuất hiện trước mặt Trần Trường Sinh.
Không có lập bia, cũng không cần có người biết nơi này chôn giấu cái gì.
Đây chính là đường Trần Trường Sinh hắn chọn, không trách người khác, cũng không dung người khác.
Trần Trường Sinh nhìn ngôi mộ trước mặt một hồi rồi lập tức bay về phía Tuyết Vực.
Hắn muốn từ nơi đó đi về Ma giới, lấy danh xưng Tổ Uyên ở bên trong Ma giới bò lên trên đỉnh Ma giới!
Khi Trần Trường Sinh rời đi, một con khỉ nhỏ trốn ở trên cây nhìn về phía Trần Trường Sinh, trong cặp mắt tràn đầy nước mắt.
Nhảy xuống khỏi cành, một cặp móng điên cuồng đào đất, đào chiếc quan tài mà Trần Trường Sinh mới vừa lấp đi.
Khỉ nhỏ mở quan tài ra, nhìn người mặc áo bào tím nằm yên tĩnh bên trong quan tài và thanh đao găm dính máu kia, mặt khỉ lông xù tràn đầy bi thương.
Con khỉ nhỏ này theo đuôi Trần Trường Sinh tới đây, tên gọi Lông Bông, nó và Trần Trường Sinh vốn là đồng nguyên, mặc dù không biết Trần Trường Sinh muốn làm những gì, nhưng trong lòng nó không yên lòng Trần Trường Sinh, cho nên mới theo đuôi đến nơi này.
Một đôi mắt nhìn quần áo bên trong quan tài, Lông Bông nhỏ sờ lên người đang mặc áo bào màu tím kia, lại ngơ ngác sờ lên trên đầu mình, nơi mà âu Dương đưa cho nó sợi dây để bện thành vòng đeo đầu.
Đột nhiên trong cặp mắt kia tràn đầy kiên định,vẻ ngây thơ xưa kia đã rút đi, giờ chỉ còn tràn đầy kiên định và quyết tuyệt.
Tay chân vụng về mặc áo bào tím không vừa vặn kia vào người, cầm lấy chuôi dao găm ngồi trong hầm, nó không biết mình nên đi đâu.
Quần áo này quá lớn với bàn tay nhỏ của con khỉ, cả người Lông Bông bộc phát ra yêu khí nồng đậm, một con khỉ cao cao mặc một bộ áo bào màu tím ngồi trong hầm, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Trong lòng Lông Bông rất rõ ràng, lão đại xấu đi, muốn đi nơi không tốt để làm chuyện xấu, nhưng lực nó quá nhỏ yếu nên nó không ngăn cản nổi Trần Trường Sinh.
Vậy thì cố gắng tu luyện! Mang lão đại từ nơi không tốt trở về!
Hiện tại trọng yếu nhất chính là tìm được lão đại của lão đại, nói chuyện này cho hắn biết!
Con khỉ nhỏ trực tiếp nhảy khỏi hầm, bộ áo bào màu tím được mặc trên người hắn trông cực kì khôi hài.
Lảo đảo nghiêng ngả chạy về phía xa.
Cái gọi là:
Khỉ đội mũ người!
Hình dung lúc này, cũng không quá thích đáng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận