Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 728: Cố nhân

Trên đường đến Hoàng Tuyền, giữa những dây leo bay khắp trời, âu Dương như hóa thân thành hướng dẫn viên du lịch giải thích cho âu Gia, người lần đầu tiên đặt chân đến nơi khác.
"Nơi này sẽ hấp thu hết thất tình lục dục của chúng ta sau đó ta và ngươi sẽ biến thành những quái vật không có tình cảm." âu Dương nhìn dây leo bay khắp trời, hứng thú bừng bừng giới thiệu với âu Gia.
"Nhàm chán!" âu Gia nhìn dây leo bay khắp bầu trời không cảm thấy hứng thú một chút nào.
Đường đường là Tử, đối mặt với những thủ đoạn cấp thấp dựa theo sức mạnh của mình mà biến hóa ra, âu Gia còn chả buồn xem.
âu Dương thì có chút hoài niệm nhớ thở dài nói: "Mặc dù nói là như thế nhưng ta vẫn rất mong chờ gặp lại bạn cũ!"
âu Gia nghe âu Dương nói vậy thì tiến lên trước một bước, nhìn bầu trời đầy rẫy dây leo nhàn nhạt mở miệng: "Dừng lại!"
Trong nháy mắt, những dây leo bay khắp bầu trời đều dừng lại tại chỗ như thế âu Gia mới là chủ nhân của thế giới này.
"âm Tào Địa Phủ" vốn là hiện thân sức mạnh của Tử mà người với tư cách là “Tử”, âu Gia có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với nơi này.
Nhưng bây giờ sức mạnh "sinh" và "tử" đã quay về dòng chảy thời gian, hắn chỉ còn lại ý thức chứ không có một chút sức mạnh nào, ngoại trừ ở chỗ này dùng lời nói khống chế ra thì không có cách nào điều động được sức mạnh ở nơi đây.
Nếu như hắn có lại sức mạnh cho dù chỉ là một luồng sức mạnh nhỏ xíu đi chăng nữa thì ý chí của thế giới này cũng không có cách nào chống lại được hắn.
"Lão. . . Lão đại." Một giọng nói quen thuộc vang lên làm cho âu Dương nhìn về phía trước.
Một củ cải trắng cao cỡ nửa người chạy nhanh về phía hai người.
Khi chạy đến cách chỗ âu Dương đứng khoảng mười mét nó trực tiếp quỳ xuống trước mặt âu Dương.
"Một trăm vạn năm không thấy mặt, phong thái của lão đại vẫn không thay đổi gì cả." Nó nhìn âu Dương, có chút khó khăn mà mở miệng với người đã từng tạo ra cơn ác mộng mà cả đời này nó không bao giờ quên.
"Đúng vậy a, đúng vậy a, đã lâu không gặp, ta đây không phải chết thêm lần nữa sao, vẫn ổn, vẫn ổn!" âu Dương nhìn nó cười hì hì.
"Lão đại sao lại nói chuyện xui xẻo, rõ ràng là lão đại tới âm phủ tuần ra, là tiểu nhân đón tiếp chậm trễ, đúng là tội đáng muôn chết."
âu Dương khoát tay, tùy ý mở miệng nói: "Không phải, không phải, ta đến đây là để đầu thai chuyển thế, lần này là chết thật, ngươi không cần khách khí như vậy, theo quá trình mà làm là được!"
"Đầu thai?" Củ cải trắng nghe vậy, nó cũng ngu rồi, không biết âu Dương đang muốn diễn vở kịch nào nữa.
Khi mới lúc nãy nhìn thấy âu Dương, nó cảm giác người này nhìn có chút quen mắt.
Nhưng khi ký ức phủi bụi được hé mở, thân thể củ cải trắng bắt đầu run lên rồi.
Trăm vạn năm không thấy, tại sao thiên sát cô tinh này lại đến Cửu U rồi?
Nó nhớ lúc một trăm vạn năm trước, khi âu Dương lần đầu tiên tới Cửu U, khiến toàn bộ Cửu U huyên náo long trời lở đất. Bây giờ nhớ lại, cảm giác sợ hãi vẫn khắc cốt ghi tâm khó mà quên được.
Nhưng giờ lại nghe âu Dương nói hắn đến đầu thai, trong lúc nhất thời nó cũng không hiểu được là âu Dương đang giỡn với nó hay thật sự đến đầu thai.
Nếu như đùa giỡn nó thì trăm vạn năm trước cũng đã đùa giỡn nó rồi nhưng không phải là cách đùa giỡn như vậy.
Nhưng nếu thật sự đi đầu thai, vậy thì nói theo cách khác là thù hận của một trăm vạn năm về trước, ngay lúc này nó có thể báo thù được rồi?
Nhưng mà cái người một thân áo bào xám đứng sau lưng âu Dương, làm nó có cảm giác sợ hãi đến mức toàn thân phát run giống như khi đối mặt với kẻ mạnh trời sinh vậy.
Cái người đứng sau lưng âu Dương làm cách nào lại mang đến cho nó cảm giác kính sợ giống như lúc đối mặt với cha ruột?
Xem ra hai vị gia hỏa này thật sự tới chơi mình!
Chỉ là lần này đổi cách chơi mới!
Củ cải trắng cười cười, cúi đầu cầu xin âu Dương: "Lão đại bây giờ trên đường đến Hoàng Tuyền hồn phách đông đảo đủ khiến ta bận đến sức đầu mẻ trán, nếu ngươi muốn chơi đùa ta thì có thể nhanh lên một chút được không?"
Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Sao mà nghe những gì tên này nói giống như hắn là loại người cực kỳ hung ác không biết lý lẽ?
âu Dương có chút bất mãn trừng mắt liếc củ cải tinh: "Quỳ xuống, còn không nhanh chỉ đường cho lão tử, lão tử còn phải đi xem con cóc kia còn ở trong sông hay không?"
Nghe âu Dương quát, nó phản xạ có điều kiện quỳ thẳng xuống mặt đất, vẻ mặt còn lộ ra biểu cảm.
Đúng rồi, chính là cảm giác này! Như thế này mới chuẩn!
Lần trước hắn đến đây, nó gần như quỳ mọi lúc mọi nơi.
Khi lại một lần nữa quỳ xuống, trong lòng tên củ cải ngốc không hiểu sao thấy an toàn hẳn ra. Vì đựa theo kinh nghiệm trước kia, chỉ cần mình thành thật quỳ, lão đại sẽ không động thủ đánh mình!
Nhìn xem cảnh nó đang quỳ mà còn có biểu cảm vui mừng hớn hở, âu Dương ngượng ngùng nhìn âu Gia cười cười.
Vừa tới nơi này lập tức bị bôi xấu giống như là kẻ vô lại, âu Dương hắn là người có phẩm hạnh đoan chính, là một tiên sinh tốt, là ai, là ai ở Cửu U dám đồn tiếng xấu cho hắn?
âu Dương giật giật sợi dây lụa trên cánh tay mình lôi kéo âu Gia chuẩn bị đi tiếp, giống như là đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó quay đầu hỏi tên ngốc đang quỳ kia: "Nếu đi đầu thai thì có phải là ngươi hấp thu thất tình lục dục của chúng ta hay không?"
Vẻ mặt tươi cười đang nhìn âu Dương rời đi điên cuồng lắc đầu nói: "Không phải, không có, lão đại đi thong thả!"
Lần trước cũng bởi vì muốn hấp thu thất tình lục dục của vị này, khiến hắn đột nhiên nổi bão, bản thân không có việc thì chuốc phiền toái vào người làm gì?
Điều mà âu Dương đang kéo âu Gia rời đi mà không biết là dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ uốn lượn.
Từ khi hai người đến Hoàng Tuyền mỗi bước đi của họ đều khiến cho con đường trở nên dài hơn một chút.
Mà điều này cũng chứng minh hai người họ đang bắt đầu hòa nhập với thế giới này.
Cùng lúc đó, ở trong nơi sâu thẳm của địa phủ, Tuệ Trí Bồ Tát chậm rãi đứng dậy, nhìn Chú Kiếm Nhất Tộc, tộc trưởng nói: "Thánh Nhân không đến, tộc trưởng có nguyện ý cùng ta tiễn sư huynh một đoạn đường?"
Phạm Nhập Bân cười tủm tỉm nhìn âu Dương và âu Gia trong gương: "Người muốn đi đầu thai rất nhiều, bọn họ cũng nên bốc số xếp hàng chờ chứ? Không phải cứ thích đến là đến, xem địa phủ của ta là địa điểm du lịch yêu thích à?"
Bên ngoài địa phủ, vô số đại năng đang tề tụ.
Có Tam Mục Long Vương Đại Đế, sắc mặt lo lắng.
Có một vị nửa đường tu Đạo, nửa đường tu Phật, tự xưng Vô Lượng Thiên Tôn.
Có nữ tu sĩ phong hoa tuyệt nguyệt với đôi mắt đẫm lệ, đang tự lẩm bẩm.
Có vị kiếm tu lãnh khốc, đang ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn về phía hỗn độn. . .
Cũng có rất nhiều đại năng trong thế giới chủ và vô số đại tu sĩ ở thế giới nhỏ.
Rất nhiều người đến đưa tiễn hắn, chỉ không hề có sự xuất hiện của ba vị Thánh Nhân.
Bởi vì ba người bọn họ đang nhìn dòng chảy thời gian, yên lặng chờ đợi nhìn đám người đến tiễn hắn.
Sau đó Tam Thánh xuất thủ xóa đi toàn bộ ký ức về tà áo xanh trong lòng tất cả mọi người.
Lặng lẽ trở về, cũng nên lặng lẽ rời đi.
Mà mọi chuyện bọn hắn làm ở kiếp sau, mong rằng sẽ che chở được đại sư huynh, người đã bảo vệ bọn hắn cả một đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận