Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 255: Ngươi muốn đi đâu, ta sẽ cùng đi với ngươi

Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong ánh mắt tràn đầy sát phạt quyết đoán, âu Dương một thân áo xanh đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Sau khi âu Dương vừa bị vùng biển hoa hấp thu hết cái gọi là “cảm xúc vui sướng”, cả người lập tức bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng.
Ý chí của những sinh vật bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tiêu cực sẽ trở nên sa sút, còn âu Dương lại vừa vặn trái ngược khi vui sướng bị lấy mất.
âu Dương ngược lại trở nên bình tĩnh lạ thường, cứ như là trở về lúc mới bắt đầu xuyên việt vậy, chính mình trở lại thân phận cô nhi khi còn bé.
Khi chính mình còn là vua của những hài tử ở Phong Diệp thành, mình có một cái tên gọi không quá lịch sự:
"Bạo chúa."
Chỉ có sự hung ác và bình tĩnh đến mức tận cùng mới có thể đứng vững gót chân ở tầng dưới chót nhất để giẫm lên trên đầu của tất cả mọi người.
Nếu không, vì sao những người khác sẽ chịu phục một hài tử chỉ mới có vài tuổi?
Bây giờ âu Dương thật giống như đã trở lại khi đó, hoàn toàn bị sự bình tĩnh đến mức tận cùng chi phối đầu óc.
Mỗi bước chính mình đi đều sẽ đưa ra phán đoán có lợi nhất cho mình dưới tình huống suy nghĩ hết sức tỉ mỉ và cẩn thận.
âu Dương dưới sự bình tĩnh đến mức tận cùng đã liên kết tất cả manh mối lại với nhau, sau đó âu Dương đạt được câu trả lời chính xác nhất. Hắn yếu ớt thở dài một hơi rồi không đầu không đuôi mà nói một câu:
"Có họ không tên sao? Thật đúng là tốn công tốn sức!"
Lúc trước bắt đầu cuộc vấn tâm ở Bồng Lai tiên sơn, Hồ Vân đã vì chính mình mà lên kế hoạch giải quyết chuyện mình có họ nhưng không có tên này.
Cũng giống như Tuệ Trí tự giết chính mình vậy, hắn đi tới Cửu U vì bị giết chết.
Nếu như vậy, bây giờ Tuệ Trí còn ở Đại Linh sơn tự kia có thể mới là Tuệ Trí chân chính.
Vì để cho chính mình đi vào Cửu U mà phải làm to chuyện đến như thế, chỉ sợ chỗ này có thể có cách giải quyết uy hiếp chính mình có họ nhưng không có tên.
Dù sao chính mình thân là người xuyên việt, nếu không chết một lần ở cái thế giới này, làm sao có thể trở thành sinh linh của thế giới này được chứ?
Sau khi hiểu được tất cả những điều này, âu Dương lập tức có cảm giác chân nguyên mênh mông của chính mình một lần nữa trở lại trong cơ thể.
Hệ thống vẫn không có phản ứng, nhưng có hệ thống hay không cũng trợ giúp không nhiều đối với tình hình của chính mình lúc này.
Vào giờ phút này, âu Dương đã không còn là vị Đại sư huynh cười đùa tí tửng ở trên Tiểu Sơn phong nữa, mà là "Bạo chúa" hài đồng có tiếng tại Phong Diệp thành.
Củ cải trắng bị âu Dương giẫm ở dưới chân rất có quyền lên tiếng về quan điểm này.
Chỉ vẻn vẹn nhìn chiếc áo xanh là đã có một loại cảm giác áp bách muốn phục tùng rồi, cảm giác chính mình như một miếng thịt heo đang nằm trên thớt vậy.
Ánh mắt nhìn chằm chằm kia của âu Dương giống như một thanh đao nhọn đang không ngừng cắt vào cơ thể của chính mình vậy!
"Ngươi. . . Ngươi đến tột cùng là ai?" Củ cải trắng mở miệng nói tiếng người, bông Bỉ Ngạn trên đỉnh đầu run lên nhè nhẹ, cho thấy cây củ cải trắng này cũng không phải là loại người có lòng dạ kiên định gì.
âu Dương giơ tay lên, một thanh Đường đao nhìn như vô hình từ từ hiện ra trong tay của hắn.
Một cảm giác sắc bén như có thể cắt đứt tất cả mọi thứ trên thế gian truyền đến từ trên lưỡi đao.
Tuệ Trí ở phía sau lưng chợt nhướng mày, hắn mới chỉ nhìn nó một chút là đã để cho cơ thể thần hồn bây giờ của chính mình cảm thấy không thoải mái!
“Ngươi có biết ngươi đã làm một chuyện rất ngu ngốc không?” âu Dương giẫm lên củ cải trắng rồi yếu ớt nói.
"Đó là cái gì?" Ánh mắt của củ cải trắng nhìn chằm chằm vào thanh Đường đao âu Dương đang cầm trong tay, loại cảm giác kia làm cho trong lòng của mình sợ hãi đến run rẩy.
Chắc chắn không có sai, thiếu niên mặc áo xanh trước mặt này có thể giết chết mình!
Nơi này chính là Cửu U, là chỗ mà chỉ có người chết mới có thể đến, chính mình thế nhưng là tiên thảo tiếp đón người đã chết!
Sau khi thần hồn của tu sĩ đi vào Cửu U là sẽ được Bỉ Ngạn kêu gọi rồi đi hết con đường cả cuộc đời của chính mình mà đi ra Hoàng Tuyền lộ chỉ thuộc về riêng mình.
Thẳng đến bỏ xuống tất cả thất tình lục dục ở trong biển Bỉ Ngạn, mới có thể đi đến bên cạnh bờ Vong Xuyên hà.
Sau đó đợi để được đưa vào Minh giới thật sự!
Thẳng đến một bước này, sinh linh mới được xem là chết thật sự.
Rõ ràng chính mình là một bộ phận của cái chết!
Mình hoàn toàn không thể chết!
Vì cái gì mình còn cảm nhận được sự sợ hãi của cái chết ở trên người thiếu niên trước mắt này!?
Hoa linh của Bỉ Ngạn đã quen nhìn thấy cái chết, thế nhưng lần đầu tiên cảm nhận được cái chết của chính mình, cũng sinh ra sợ hãi như những sinh linh mà nó từng nhìn thấy.
Khi đối mặt cái chết, bất cứ sinh vật nào đều sẽ cảm giác được sự sợ hãi, cho dù là Hoa linh của Bỉ Ngạn nhảy múa cùng cái chết cũng giống như thế!
“Ta là người tiếp đón của các ngươi, không có ta, các ngươi vĩnh viễn không có cách nào đến được Bỉ Ngạn!” Củ cải trắng cố lấy hết sức lực gào thét để uy hiếp âu Dương.
âu Dương nhìn củ cải trắng ở dưới chân không biết cái chết đang đến mà dám uy hiếp chính mình.
Hắn cười lạnh một tiếng, Đường đao trong tay vạch ra một đường làm cho cánh tay của củ cải trắng ở dưới chân kém chút trực tiếp bị âu Dương chém đứt.
Ngoài dự liệu là không có chảy ra dòng máu quái dị màu xanh hay màu lam, ngược lại là khí thể mờ tối chảy ra từ trong vết thương.
"A!!!" Củ cải trắng phát ra một tiếng hét thảm.
Tiếng hét bén nhọn và chói tai, không giống như là tiếng hét do sinh linh phát ra mà đó là một loại sóng âm nhìn thấy được có thể trực tiếp phá hủy thần hồn của con người.
Tuệ Trí ở phía sau lưng của âu Dương chợt cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu trở nên hơi hỗn loạn, cơ thể của chính mình không thể duy trì được hình dạng dưới làn sóng âm này.
"Không nghĩ tới chính mình mới vừa đi tới nơi này, vậy mà mình đã muốn rơi vào kết cục thần hồn câu diệt rồi?" Tuệ Trí chắp hai tay ở trước ngực rồi nhẹ niệm một tiếng Phật hiệu và thản nhiên tiếp nhận số phận của mình.
Ngay khi cơ thể của Tuệ Trí bắt đầu phá thành mảnh nhỏ thì một ngón tay đã điểm lên trên trán của Tuệ Trí.
Một dòng nước ấm áp dọc theo đầu ngón tay tràn vào trong thần hồn Tuệ Trí.
Thần hồn Tuệ Trí vốn đã dần dần vỡ vụn lại bắt đầu hồi phục như kỳ tích, cùng lúc đó từng luồng Phật quang cũng hiện ra trên người của Tuệ Trí.
Phía sau thần hồn Tuệ Trí xuất hiện ảnh ảo của một vị Phật Đà cao một trượng tám.
Trong miệng của ảo ảnh này đang niệm Phạn âm tối cao, hoa sen vàng phun trào khắp xung quanh.
Mà thần hồn Tuệ Trí càng thêm vững chắc hơn và trên chiếc áo cà sa treo nhiều bảo vật đang mặc trên người cũng trở nên tỏa sáng rạng rỡ.
Vẻ mặt của Tuệ Trí trở nên đờ đẫn nhìn vào những thay đổi kinh người xảy ra trên cơ thể của chính mình.
Hắn nhìn về phía âu Dương mà tỏ ra ngơ ngác, Tuệ Trí cảm thấy khó có thể tin đối với sự thay đổi kinh người xảy ra trên thần hồn chính mình.
âu Dương một thân áo xanh ở trước mặt chợt trở nên thần bí và cao lớn trong mắt của Tuệ Trí, hắn niệm một tiếng Phật hiệu thật dài.
Tuệ Trí nhìn vào âu Dương và nói:
"Đạo hữu lần này thật sự đã để cho ta sợ hãi và hết sức khâm phục!"
âu Dương đá củ cải trắng ở dưới chân đến trước mặt của Tuệ Trí rồi thản nhiên nói:
“Ta cũng không phải là vì cứu ngươi, chỉ là cảm giác có chút không thú vị mà thôi, nhìn nó cho thật kỹ, bây giờ nó còn chưa tới lúc phải chết!”
Tuệ Trí nhìn củ cải trắng ở dưới chân đầy nước mắt nước mũi rồi cười nhẹ một tiếng, hắn từ từ ôm lấy củ cải trắng ở dưới chân và nói: "Ngươi tên là gì?"
Giọng điệu của hắn tràn đầy dịu dàng tạo cho người ta một cảm giác an toàn. So với âu Dương sắc bén thì Tuệ Trí ở trước mắt lại giống như Phật Tổ đầu thai trong mắt của củ cải trắng vậy!
Củ cải trắng nhìn Tuệ Trí ở trước mặt, nói giống như là làm nũng:
“Đại sư, ta là Hoa linh của Bỉ Ngạn, ngài có thể gọi ta là Bỉ Ngạn!”
"Ồ? Bỉ Ngạn? Thật sự là một cái tên rất hay!" Tuệ Trí than thở một tiếng rồi quấn chiếc áo cà sa nhẹ nhàng bọc củ cải trắng lại để che đi đôi mắt của nó.
Củ cải trắng không rõ ràng cho lắm nhìn Đại hòa thượng dịu dàng ở trước mặt, không biết Tuệ Trí muốn làm gì.
Nhưng một giây tiếp theo cơn đau đớn thấu xương như khoan vào tim làm cho củ cải trắng hoàn toàn hiểu rõ, con lừa trọc ở trước mặt chính là kẻ mặt người dạ thú!
Tuệ Trí vậy mà xé đứt cánh tay mà mình còn chưa bị âu Dương hoàn toàn chặt đứt!
Củ cải trắng giật chiếc áo cà sa đang che trên mặt của mình ra và nhìn thấy một màn đã trở thành cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời này của nó.
Miệng của Tuệ Trí không ngừng nhai nuốt cánh tay mà mình vừa bị Tuệ Trí bẻ gãy, vẫn như cũ là nụ cười điềm tĩnh và thanh thản trên khuôn mặt.
Bây giờ nhìn lại, cảm giác càng kinh dị!
"Sao hôm nay lại có hai tên yêu ma quỷ quái đến đây?!! Một tên có thể đánh mình hiện ra nguyên hình và cũng là một kẻ đáng sợ có thể tổn thương đến mình, còn một tên lại là ác ma biến thái muốn ăn thịt chính mình!" Thân là Hoa linh của Bỉ Ngạn tiếp đón người chết, vậy mà lần thứ nhất cảm thấy lại có sinh linh còn muốn đáng sợ hơn những ác quỷ bên trong Cửu U.
Mình có thể cảm nhận được Tuệ Trí nuốt cánh tay của chính mình, giống như có thể thanh lọc sức mạnh của mình bất cứ lúc nào!
Đây đều là quái vật gì mà mình chưa từng gặp qua, hôm nay còn một lần đụng phải hai tên!
"Ngươi thật đúng là buồn nôn, cứ như vậy mà ăn sống? Hòa thượng không phải là không thể giết chóc ăn thịt hay sao?" âu Dương nhíu mày rồi nhìn về phía Tuệ Trí đang nuốt xuống toàn bộ mà mặt không hề đổi sắc.
"A Di Đà Phật! Người xuất gia không ăn thịt, ta chẳng qua là ăn một sợi rễ của cây củ cải mà thôi. Thí chủ nhìn cây củ cải trắng này đi, nó cũng đâu có chuyện gì, làm sao có thể xem là phá giới chứ?" Tuệ Trí nhìn vào âu Dương rồi cười ha hả, vì biện minh cho chính mình mà không thèm để ý chút nào nói ra lời như vậy.
âu Dương không thể phủ nhận và nhẹ gật đầu, nói cho cùng thì hắn cũng đã chết rồi, còn để ý đến cái gì mà phá giới hay không phá giới chứ?
"Bước kế tiếp, đạo hữu chuẩn bị làm cái gì?" Tuệ Trí mở miệng hỏi.
"Ta muốn làm gì còn cần bẩm báo cho ngươi?" âu Dương nhíu mày mà hỏi ngược lại.
Đối mặt với câu hỏi không chút khách sáo của âu Dương, Tuệ Trí lại vui vẻ mà mở miệng nói ra:
"Tất nhiên không phải, ta chỉ muốn nói là từ giờ trở đi, đạo hữu muốn đi chỗ nào thì ta sẽ cùng đi với đạo hữu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận