Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 565: Vỏ kiếm

Lãnh Thanh Tùng ở cực đông xa xôi, tỉnh lại từ trong thiền định.
Trong ánh mắt hiện lên sự thống khổ và phức tạp, hắn thật sự không ngờ lần ngộ đạo này lại khiến mình thống khổ như vậy, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy sợ hãi Thanh Liên kiếm đạo.
Nhưng tu vi của Lãnh Thanh Tùng đột nhiên tăng mạnh, pháp tắc trên người mạnh mẽ đến mức gần như ngưng tụ thành thực chất, gần như ngay sau đó sẽ ngưng tụ ra tiểu thế giới, gửi gắm chân linh ở trên đạo.
Đối với Lãnh Thanh Tùng, Hợp Thể kỳ vượt qua đến Độ Kiếp, giống như chỉ trong nháy mắt, mà cũng giống như cả một đời dài đằng đẵng.
Lần này, những gì Lý Thái Bạch để lại trong thân thể mình chính là tất cả cảm ngộ kiếm đạo của Lý Thái Bạch.
Từ không đến có, từ có đến không.
Thay vì nói Lãnh Thanh Tùng kế thừa đạo của Lý Thái Bạch, chẳng bằng nói, Lãnh Thanh Tùng đã đi theo quá trình tu luyện của Lý Thái Bạch.
Theo quá trình tu luyện của Lý Thái Bạch càng chạy càng xa, cảnh giới của hắn cũng tự nhiên tăng lên như diều gặp gió.
Nhưng khi đi tới một bước thành tiên kia, Lãnh Thanh Tùng lại dừng lại.
Khoảng cách thành tiên chỉ còn lại một đường, nhưng đường này lại giống như rãnh trời.
Cảnh giới vô đạo.
Quên đi tất cả, quên đi bản thân, ta chính là kiếm, kiếm chính là ta!
Mình muốn trở thành thanh kiếm thuần túy nhất, cũng muốn vứt bỏ tất cả tình cảm khác ngoài thanh kiếm.
Thanh kiếm không có bất kỳ tình cảm nào, không vướng bận mới có thể chặt đứt tất cả mọi thứ trên thế gian này!
Dòm ngó gốc rễ của đạo, mình hoàn toàn dung nhập vào trong vô đạo.
Vô đạo đương nhiên phá vỡ vạn pháp, phá vỡ vạn pháp cũng chính là thiên địch của tất cả tiên nhân gửi gắm chân linh vào trong đạo!
Lúc này Lãnh Thanh Tùng mới hiểu được, năm đó Lý Thái Bạch một kiếm trảm ba mươi sáu vị tiên nhân, cũng là tự chém mình.
Nếu như Lý Thái Bạch thành công, sau khi trên thế giới này không còn tiên nhân, như vậy thì vĩnh viễn chỉ có một thanh kiếm trong thiên địa này.
Lý Thái Bạch biến thành chí lý chi kiếm!
Hơn nữa sẽ treo ở trên đỉnh đầu tất cả mọi người, thế giới này cũng sẽ chỉ có một giọng nói.
Không đúng chính là sai!
Thế giới này chỉ có đạo lý, đạo lý chính là thứ vĩnh viễn đúng.
Vạn vật đều phải vứt bỏ tình yêu, phân biệt đúng sai tuyệt đối trong lý trí, để cho thế giới này không đen thì trắng.
Trật tự trở thành bức màn sắt của cả thế giới, vạn vật vĩnh viễn sống trong trật tự, theo khuôn phép cũ mà đi đến diệt vong.
Nghe có vẻ kinh khủng, giống như nói chuyện giật gân.
Nhưng nếu như một thế giới chỉ có hai đạo lý đúng và sai.
Không có bất kỳ biến báo nào, chuyện đúng phải làm, chuyện sai chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Một Utopia - địa đàng, xã hội không tưởng - nhìn như tốt đẹp như vậy, lại là kết cục chết lớn nhất.
Vậy thì thẩm quyền sẽ luôn là thẩm quyền và những gì đúng sẽ luôn luôn đúng.
Không thể nghi ngờ, không thể phản kháng!
Đúng hay sai chỉ ở dưới một ý chí, đây mới là chuyện còn khủng bố hơn tiên nhân.
Thời đại tiên nhân, trên trời cao có bốn mươi chín vị tiên nhân.
Ít nhất có thể phát ra bốn mươi chín loại âm thanh khác nhau trong thiên địa này.
Nhưng nếu như bốn mươi chín loại thanh âm này chỉ còn lại một loại thanh âm, đó mới là khởi đầu của quyền bá chủ thực sự.
Nỗi sợ hãi sẽ bao phủ vạn vật, vạn vật cũng sẽ chết lặng đi đến sự diệt vong bởi vì nỗi sợ hãi.
Không dám nghi ngờ, không dám phạm sai lầm, không dám sáng tạo.
Toàn bộ thế giới biến thành một vũng nước đọng, cuối cùng chậm rãi đi đến sự tiêu vong.
Cũng không phải bởi vì kiếp nạn lớn, mà là vạn vật sẽ tự động tiêu giảm sự tồn tại của mình.
Giống như một thí nghiệm nổi tiếng ở kiếp trước ---- “Utopia”
Sau khi phát triển vô tận, dân số sẽ nhanh chóng suy bại, thậm chí diệt vong.
Mà dưới sự không đen thì trắng của Thanh Liên kiếm đạo, sẽ quy định cái gì là đúng, cái gì là sai tàn khốc hơn Utopia.
Sự cố định vĩnh viễn của sai và đúng cũng sẽ hoàn toàn khóa chặt sự phát triển của thế giới này, cũng như sẽ không bao giờ dùng thuyết nhật tâm và thuyết địa tâm vĩnh viễn đúng.
Đến lúc đó, sinh linh sẽ vĩnh viễn không có sự tìm tòi, vĩnh viễn cũng không có tiến thủ, mà chỉ có những hao tổn nội tâm vô tận dưới quy tắc đúng.
Cuối cùng hình thành quyền uy, ôm tất cả sinh linh nhanh chóng nhảy xuống vách núi!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Lý Thái Bạch không hoàn toàn trảm tiên.
Cuối cùng Lý Thái Bạch mới phát hiện ra mình là quân cờ của một tay muốn trảm tiên, tay kia cũng là quân cờ dẫn đến sự hủy diệt thế giới!
Cho nên Lý Thái Bạch mới có thể buông tay, dùng phương pháp ngu xuẩn nhất, hóa thân thành sống lưng thiên địa, tranh giành một hy vọng sống sót cho thiên địa.
Mà hôm nay sau khi hiểu được chủ ý của cảnh giới vô đạo, Lãnh Thanh Tùng quyết đoán cắt đứt đột phá cảnh giới vô đạo, từ bỏ giới hạn mà tất cả tu sĩ cả đời đều không thể theo đuổi.
Cánh cửa kia do mình tự tay đóng lại, cũng đánh dấu mình không thể tự tay mở ra!
Phía sau cảnh cửa này có sự khủng bố lớn, một sự khủng bố lớn đã trở thành chí cao!
Lần đầu tiên Lãnh Thanh Tùng cảm thấy tu đạo khủng bố như vậy, thậm chí khi hắn nhìn về phía thanh kiếm trong tay mình cũng cảm thấy sợ hãi.
Trong đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng từ trước đến nay lại tràn đầy hoảng loạn, mình chỉ còn thiếu một bước là đạt được cảnh giới vô đạo.
Chỉ còn một bước là trở thành vị Kiếm Tiên kia!
Cũng chỉ thiếu một bước là dẫn thế giới này đi đến sự diệt vong!
Leng keng!
Trường kiếm tuột khỏi tay, đập xuống đất, Lãnh Thanh Tùng lại không muốn đi nhặt.
Nỗi sợ hãi vô tận khiến cả người hắn bắt đầu không tự chủ được run rẩy, hắn ôm chặt hai tay chỉ muốn trốn tránh.
Đại tu sĩ đã bước vào Độ Kiếp, lại sợ hãi không dám ngẩng đầu lên nhìn trời.
Bầu trời xanh thẳm này giống như một khuôn mặt người rất lớn, đang không ngừng cười nhạo Lãnh Thanh Tùng luôn kiêu ngạo.
Mình tự nhận là thiên mệnh bất phàm, thật ra cũng chỉ là một quân cờ trong tay người khác mà thôi!
“Ta nên làm gì, rồi lại làm gì nữa? Có lẽ chỉ có khi mình chết đi, mới có thể tránh thoát tất cả những thứ này!” Ý nghĩ điên cuồng nảy sinh trong lòng Lãnh Thanh Tùng.
Đối với nỗi sợ hãi mà mình không có cách nào đối mặt, với tư cách là một sinh linh hắn nghĩ tới việc trốn tránh!
Chỉ cần chết đi, sẽ không cần suy nghĩ đến những chuyện này, cũng không cần suy nghĩ đến những chuyện khiến mình cảm thấy tuyệt vọng này!
Lãnh Thanh Tùng cả người run rẩy nhìn về phía thanh kiếm bị mình ném đi, hắn đưa tay về phía thanh kiếm kia giống như ma giật!
Ngay khi tay Lãnh Thanh Tùng sắp chạm đến trường kiếm, một luồng ánh sáng trắng đã nhanh hơn mình một bước và bay thẳng về phía trường kiếm.
Rắn trắng Mộc Vụ cuốn trường kiếm lên, đôi mắt rắn hồng ngọc tràn đầy nghi hoặc.
Lãnh Thanh Tùng ngộ đạo quá mức cao thâm, nó mới sinh ra cũng không hiểu những thứ này, nhưng nó theo bản năng cảm nhận được chủ nhân này của mình đang muốn chết!
Phương thức muốn chết chính là thanh kiếm trước mắt này!
Theo bản năng bảo vệ chủ, con rắn trắng cuộn lên trường kiếm, đứng trước Lãnh Thanh Tùng, nó khẽ há miệng, phun ra lưỡi rắn, muốn đánh thức sự tỉnh táo của chủ nhân.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng đã rơi vào trong cố chấp lại dường như không biết, pháp tắc trên người bắt đầu khởi động, một cỗ lực vô hình muốn kéo con rắn trắng ra khỏi trường kiếm.
Dưới tình thế cấp bách, rắn trắng Mộc Vụ mở miệng rắn ra, nuốt hết thanh trường kiếm từ mũi kiếm, nó giống như một vỏ kiếm, ngậm chặt trường kiếm trong bụng của mình.
Chó lạp xưởng Tịnh Tử vẫn đứng ở phía xa quan sát, thấy một màn trước mắt này, đầu chó chấn động.
Con rắn trắng này giống như ngày mình vừa được rèn ra.
Nuốt kiếm như nuốt vào bụng, rồi trở thành vỏ kiếm.
Mình vốn là vỏ kiếm được hai vị đại hiền rèn ra.
Nhưng con rắn trắng này lại khác, nó dùng thân thể làm vỏ kiếm, chủ định bảo vệ chủ thanh kiếm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận