Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 538: Thiên Bảng sắp mở ra

Thiên Bảng xuất thế là một việc quan trọng số một đối với tất cả các tu sĩ trẻ tuổi dưới thiên địa.
Mà đối với Phiêu Miểu các, đây lại là một cơ hội để thể hiện mình là một trong chín Thánh Địa lớn.
Mà lần này Thiên Bảng xuất thế, Các chủ Phiêu Miểu các đã hạ lệnh, nhất định phải làm hùng vĩ hơn giới trước, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị trước mười năm.
Cho nên hàm lượng vàng Thiên Bảng lần này sẽ cao hơn bất kỳ thời điểm nào, điều đó cũng nêu rõ cuộc tranh giành vị trí đứng đầu Thiên Bảng lần này sẽ khốc liệt hơn.
Mà Phiêu Miểu các nằm ở phúc địa tu luyện nổi tiếng nhất, Linh Tú Phúc Địa.
Nơi này cũng nổi tiếng như Thanh Vân Động Thiên ở Thanh Vân tông.
Chúng được gọi là hai động thiên phúc địa có nguyên khí thiên địa dày đặc nhất trong tu hành giới!
Mà ở trong một dãy núi Linh Tú Phúc Địa, mười mấy ngọn núi được sắp xếp theo thứ tự, vây quanh một vùng đồng bằng rộng lớn bên dưới.
Đồng bằng rộng lớn được bao phủ bởi những tảng đá xanh khổng lồ, những tảng đá xanh mênh mông vô tận khiến cho cả đồng bằng trông trống trải đến lạ thường.
Mười mấy ngọn núi vây quanh đồng bằng này như hàng rào, giống như một đấu trường khổng lồ.
Lúc này mười mấy ngọn núi đã có các tu sĩ trẻ tuổi đứng đầy khắp nơi.
Có một số người đang kêu gọi bằng hữu vô cùng náo nhiệt, có người đang nắm chắc thời gian ngồi điều tức, cố gắng để mình đạt được trạng thái ra sân đỉnh cao nhất khi Thiên Bảng xuất thế.
Mười mấy ngọn núi ồn ào tiếng người, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào vùng đồng bằng trông giống như một đấu trường trước mắt.
Tất cả mọi người đều biết, vùng đồng bằng này sẽ là nơi quyết định ra một trăm vị thiên kiêu kia!
Theo một tiếng kinh hô vang lên, thiên địa biến sắc, một đạo hạo nhiên chính khí màu trắng sữa từ trên trời bay xuống, một người trẻ tuổi mặc áo gấm giẫm trên cây bút lông, cưỡi gió bay đến.
Phía sau hắn còn có mười mấy người đọc sách cũng đang mặc trang phục sĩ tử trên người.
Người trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ trang trọng lịch sự, đôi mắt thâm thúy chứa đầy sự tang thương lãnh đạm, giống như không có bất kỳ bí mật nào có thể giấu diếm trước đôi mắt này!
Người trẻ tuổi này chính là thiên tài chói mắt nhất của Thánh Hiền sơn trang, Diệp Thần!
Cũng là động lực lớn nhất khiến rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi chuyển từ đạo sang Nho tu!
Chưa từng tu luyện một ngày, đọc năm mươi năm quyển sách, đọc được một vị nửa bước đại tu sĩ?
Cuộc gặp gỡ bất ngờ kinh diễm như vậy, trong sách có Hoàng Kim Ốc của mình, trong sách có Nhan Như Ngọc của mình!
Nếu như mình có thể giống như Diệp Thần, chỉ đọc sách cũng có thể tấn thăng nửa bước đại tu sĩ, chẳng phải quá đẹp sao?
Trong lúc nhất thời, Thánh Hiền sơn trang vốn là nơi thiếu hụt nhân tài trong chín Thánh Địa lớn, đã lấy lại đà trong những năm gần đây!
Diệp Thần đáp xuống một ngọn núi, mười mấy người ở phía sau đứng xếp hàng theo thứ tụ, mỗi người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
So với các tu sĩ phân tán xung quanh, những Nho tu này trông vô cùng quy củ.
Hạo nhiên chính khí ôn hòa quanh quẩn xung quanh, sau khi Diệp Thần đứng lại, tiếng xì xào bàn tán lập tức biến mất.
Diệp Thần cầm một cây bút lông trong tay, giống như một vị tiên sinh nghiêm khắc khiến tất cả các tu sĩ có mặt ở đây không dám thở mạnh.
“Ô, ta còn tưởng là ai? Phô trương lớn như vậy! Thì ra là tên dạy học thối?” Một giọng nói quái gở vang lên.
Diệp Thần kinh ngạc nhìn lại, chỉ nhìn thấy phía xa có một vị tu sĩ áo đen đang ngồi xổm trên tán cây, trên lưng đeo một thanh trường đao, trên mặt mang theo vẻ khiêu khích.
Hắn chính là Kế Vũ Trạch, người được gọi là Tu La Đao Lãng kia!
Ở Phiêu Miểu các địa giới, Diệp Thần này vẫn kiêu ngạo như vậy, thân là đệ tử thân truyền của Các chủ Phiêu Miểu các, Kế Vũ Trạch đương nhiên sẽ không nuông chiều những nhà đến từ bên ngoài này!
Thân truyền của chưởng giáo rất ngầu sao?
Ai không phải là thân truyền chưởng giáo?
Nửa bước đại tu sĩ rất chảnh sao?
Ai không phải là nửa bước đại tu sĩ?
Ta còn trẻ hơn ngươi mấy chục tuổi!
Kế Vũ Trạch hoàn toàn không coi trọng Diệp Thần đã bảy tám mươi tuổi!
Hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau, đã cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình trên người đối phương.
Trong vòng một trăm tuổi, các tu sĩ đều có thể trở thành người bằng tuổi, đây là lần đầu tiên hai vị thiên kiêu này cảm nhận được sự áp lực như vậy trên người người bằng tuổi.
Người này chắc chắn là kẻ địch cả đời của ta!
Diệp Thần cầm bút lông trong tay, còn Kế Vũ Trạch tay phải cầm ngược chuôi đao, hai người chỉ liếc nhìn nhau, mà giống như số mệnh, cả hai người đều coi đối phương là đối thủ lớn nhất cuộc đời này!
Bầu không khí trong sân trở nên vô cùng căng thẳng khi hai người giương cung bạt kiếm.
Rất nhiều tu sĩ lộ ra sự vui vẻ nhìn chằm chằm vào hai người.
Thân truyền chưởng giáo của hai Thánh Địa lớn muốn đánh một trận trước khi Thiên Bảng mở ra, ai có thể bỏ qua sự náo nhiệt như vậy chứ?
Tất cả mọi người tự giác để lại cho hai người một mảnh đất trống, đồng thời họ cũng sợ dư âm của trận chiến giữa hai tu sĩ nửa cường giả sẽ gây nguy hiểm đến mình.
Cho nên tất cả mọi người đều ăn rút lui khỏi ngọn núi này, để lại ngọn núi này cho hai người càng ngày càng nặng mùi thuốc súng.
Nếu như hiện tại hai người đánh nhau, tốt nhất là một người chết một người bị thương nặng, như vậy chẳng phải top 3 Thiên Bảng sẽ có chỗ đứng cho mình sao?
Thiên Bảng còn chưa bắt đầu, hai người đứng đầu đã bị loại trước, làn sóng này, làn sóng này chính là thiên mệnh ở ta!
Tất cả các tu sĩ ăn dưa đều lộ ra vẻ đánh nhanh lên, thậm chí đã có người nhìn thấy cơ hội buôn bán, đã lén lút mở cuộc cược tiền.
“Chia bốn sáu ha, Diệp Thần sáu, Kế Vũ Trạch bốn, mua cố định rời tay, già trẻ không lừa!”
Mà hai người trung tâm bão táp, vẫn nhìn chằm chằm đối phương không hề bị lay động, ý chí chiến đấu càng dâng cao.
Hạo nhiên chính khí trên người Diệp Thần hóa thành mực, rơi xuống đầu bút.
Trường đao trong vỏ đao của Kế Vũ Trạch đã vươn ra nửa tấc.
Giữa hai người gần như vô cùng căng thẳng!
Đột nhiên một bông hoa sen trắng rơi vào giữa hai người, hoa sen trắng vừa rơi xuống hóa thành vô số sương mù, bao phủ cả ngọn núi.
Sự việc diễn ra quá đột ngột, tất cả mọi người theo bản năng vươn tay chắn trước mắt mình.
Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy một vị tu sĩ mặc áo trắng giống như tiên nhân xuất hiện ở giữa hai người.
Bên hông treo trường kiếm, cằm hơi nâng lên, bề ngoài tuấn lãng tràn đầy cao ngạo.
Ở trong vô số sương mù chính là một vị thiếu niên Kiếm Tiên!
Người tới chính là kiếm tu trẻ tuổi đang nổi tiếng!
Tống Mộ!
Thân truyền của Tông chủ Kiếm Tông, Bạch Liên Kiếm Đạo, rút kiếm là không có gì sánh được!
Có thể nói hắn là người được chọn để đứng đầu kiếm đạo đời sau!
Tống Mộ không chút cảm tình nào liếc xéo hai người đang giương cung bạt kiếm, lạnh lùng nói: “Xin cho tại hạ chút mặt mũi, hai vị dừng tay lại trước!”
Tống Mộ vừa dứt lời, lập tức tất cả xôn xao!
Không hổ là thiên kiêu chạm tay có thể bỏng nhất của Thiên Bảnh, trí tuệ và khí lượng như vậy không biết cao hơn Diệp Thần và Kế Vũ Trạch mấy tầng lầu!
“??? Người này là ai vậy?”
“Vì sao phải cho ngươi chút mặt mũi?”
Kế Vũ Trạch và Diệp Thần hơi ngây người, nhìn Tống Mộ đột nhiên xuất hiện, trong lòng trở nên tức giận không thể giải thích được.
Kiếm tu trước mắt này nhất định có vấn đề, cố ý dùng phương thức lên sân lớn như vậy, lại khiến hai người giống như biến thành vai phụ!
Nhìn Tống Mộ giắt kiếm bên hông, tay phải đặt trên chuôi kiếm, vẻ coi trời bằng vung.
Bộ dạng lão tử đứng đầu thiên hạ, các ngươi tranh giành đứng thứ hai thiên hạ đi.
Hai người không kiềm chế được muốn ra tay với Tống Mộ trước mắt.
Kiếm tu vốn có chút khiến người ta chán ghét!
Kiếm tu áo trắng trước mắt này càng khiến người ta chán ghét hơn!
Sao lại khó hiểu như vậy, đều bị ngươi ép phải giả vờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận