Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 692: Ðát Kỷ

Thật ra trong lòng Ðát Kỷ luôn che giấu một bí mật lớn. Thậm chí Ðát Kỷ không hề quan tâm tới Vạn Yêu Quốc bởi vì trong lòng nàng luôn có một giọng nói báo cho nàng chỉ khi nàng làm cho cả Vạn Yêu Quốc phồn vinh hưng thịnh thì nàng mới biết bóng người luôn xuất hiện kia là ai.
Trong lòng nàng luôn khát vọng nhìn thấy người đó. Nếu có thể gặp mặt một lần, nàng tình nguyện đi chết ngay lúc này.
Loại suy nghĩ này khiến Ðát Kỷ cảm thấy trong lòng ngạt thở đau đớn. Nhưng cũng buồn cười nàng không biết đối phương rốt cuộc là ai!
Nhớ lại tất cả mọi người mà nàng gặp từ trước tới giờ nhưng đều bị nàng phủ nhận.
Dù là nhóm mẹ nuôi phi thăng Bổ Thiên hay các sư huynh trên Tiểu Sơn Phong đều không đến mức khiến nàng khó chịu như thế. Người đó giống hệt như cha.
Trong lòng Ðát Kỷ ngoại trừ đau khổ thì càng nóng lòng muốn để cha chuyển thế thật tốt.
Nhưng không để Ðát Kỷ nhớ lại thì ngực nàng đã đau đớn đến ngạt thở.
Tiểu nữ hài chưa hiểu việc đời nhưng bây giờ thành quốc chủ Vạn Yêu Quốc giết người như ngóe, trên người đeo từng đống bêu danh.
Ðát Kỷ cũng cảm thấy mình thay đổi rất nhiều để nàng không tiếp thu được. Thậm chí khi nàng ra lệnh cho Tiêu sư đệ đuổi giết Hổ Bính thì đó là lần đầu tiên hắn nhìn nàng một cách xa lạ lạnh lùng, Ðát Kỷ để tay lên ngực tự hỏi, chính mình có phải quá máu lạnh không?
Yêu tộc thuần huyết chỉ muốn bảo vệ huyết mạch tinh khiết của bản thân, loại chuyện này có thể đàm phán. Nhưng nàng lại khư khư cố chấp, không nghe bất kì ý kiến nào, chỉ cần là Yêu tộc phản đối đều bị nàng coi là kẻ làm phản rồi vô tình trấn áp.
Nàng có thể để không phục rời khỏi Vạn Yêu Quốc, vạch ra một địa phương cho bọn họ tự sinh tự diệt. Nhưng trong lòng nàng không muốn như thế.
Ðát Kỷ biết rõ, làm như vậy sẽ nhẹ nhàng rất nhiều, nhưng những Yêu tộc bị xua đuổi sẽ trở thành nhân tố không ổn định của Vạn Yêu Quốc. Hơn nữa sẽ ở tương lai khiến Yêu tộc phân liệt sâu sắc. Dù muốn trừ tai họa ngầm này thì cũng cần tốn rất nhiều thời gian nên nàng cần dùng tốc độ nhanh nhất để thống nhất toàn bộ Yêu tộc.
Nàng cần nhanh chóng đè ép tất cả nhân tố không ổn định. Thống nhất toàn bộ Yêu tộc thành một mà không phải như phân đất phong hầu để trị như quốc chủ đời trước dẫn đến lực lượng quốc gia của Yêu tộc hạ thấp.
Việc của Yêu tộc quá rắc rối phức tạp. Giữa Yêu tộc và nửa yêu, giữa bộ tộc và bộ tộc, giữa ăn thịt và ăn cỏ, vạn tộc của Yêu tộc có rất nhiều mâu thuẫn.
Bây giờ việc nàng cần làm là ngăn tất cả mâu thuẫn trên người mình, như vậy Yêu tộc sẽ bị ngưng tụ thành một sợi dây thừng lớn nhất.
Nàng làm tất cả chỉ vì tương lai của toàn bộ Yêu tộc.
Dù tất cả mọi người không hiểu nàng, nàng cũng không quan tâm. Bởi vì chỉ có làm như vậy, nàng mới có thể hoàn thành tâm nguyện khiến toàn bộ Yêu tộc phát triển.
Nàng cũng có thời gian, đi tìm bí mật giấu trong lòng.
"Hắn" rốt cuộc là ai?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Ðát Kỷ càng thêm kiên định.
Ðát Kỷ nhìn Tiêu Phong nằm dưới đất, bình tĩnh nói: "Ban thưởng nửa yêu Tiêu Phong chức vị Đại Đế, vị cùng thân vương, gặp quả nhân không quỳ, nhưng cưỡi ngựa trên đường phố, kiếm giày vào triều!"
Rõ ràng là vinh hạnh cực lớn nhưng lại làm cho Tiêu Phong nằm dưới đất bình tĩnh lại. Hắn cũng không ngẩng đầu nhìn sư tỷ mà mình thích từ nhỏ, vị sư tỷ trước mắt và tiểu sư tỷ trong trí nhớ của hắn giống như hai người hoàn toàn khác nhau. Dù nàng xinh đẹp nhưng nhưng người đã từng là tiểu sư tỷ lại biến thành bộ dáng trước mắt chỉ vì quyền lợi vẫn khiến Tiêu Phong cảm thấy lạ lẫm. Dù có thêm vinh quang nhưng ngược lại khiến hai người ngăn cách càng sâu.
Ðát Kỷ muốn tiến lên đỡ Tiêu Phong, Tiêu Phong lại đưa tay nhẹ nhàng hất tay Ðát Kỷ.
"Tiêu mỗ không sao, xin quốc chủ đừng lo lắng!" Tiêu Phong bình tĩnh ngồi dậy, nhìn khuôn mặt rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lại rất xa lạ.
Lúc này, Tiêu Phong cũng biết, tiểu sư tỷ ngây thơ của mình đã hoàn toàn dừng lại trong trí nhớ.
Bây giờ đứng trước mắt hắn, chỉ có quốc chủ Vạn Yêu Quốc, Nữ Hoàng Yêu tộc lạnh lùng.
Tiêu Phong hơi tập tễnh đứng dậy, Long Vương sử còn lại xuất hiện cạnh hắn, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn. Lúc này Tiêu Phong mới yên tâm nhìn, nói với Ðát Kỷ: "Tiêu mỗ nhận ý tốt của điện hạ, bây giờ vết thương của Tiêu mỗ chưa lành nên không tiếp tục quấy rầy, cáo từ, sư tỷ!"
Không đợi Ðát Kỷ nói thêm cái gì, Tiêu Phong được một đám Long Vương bảo vệ, quay người rời đi.
Khi Tiêu Phong xoay người cũng đại biểu cho tư tưởng của hai người triệt để quyết liệt.
Tiêu Phong hi vọng là sinh linh trên thế giới không còn ngăn cách, dự tính ban đầu tương tự Ðát Kỷ nên Tiêu Phong mới giúp sư tỷ mình. Nhưng theo thủ đoạn của Ðát Kỷ càng ngày càng tàn khốc cũng làm cho Tiêu Phong cảm thấy sư tỷ của mình chỉ vì muốn gắt gao giữ chặt tất cả quyền lợi trong tay.
Chuyện này trái ngược với tư tưởng của Tiêu Phong, vì là đồng môn, nên hắn sẽ giúp Ðát Kỷ lần cuối. Nhưng từ đó về sau, giữa hai người không có quan hệ gì nữa.
Bây giờ phía sau hắn có vô số thuộc hạ tín nhiệm hắn đi theo, cho dù là vì bọn họ, Tiêu Phong cũng không muốn hợp tác với quốc chủ tàn bạo như thế.
Chuyện này không khác gì bảo hổ lột da!
"Đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi, cũng là lần cuối cùng ta gọi ngươi là sư tỷ, từ đây Tiêu Phong ta không có sư tỷ, gặp ngươi cũng chỉ có quốc chủ!"
Bên tai Ðát Kỷ vang lên giọng nói quyết liệt của Tiêu Phong, Ðát Kỷ vốn bình tĩnh thì xuất hiện vẻ bối rối, nhưng trong nháy mắt đã bị nàng che giấu.
Quay người đi tới quốc đô Vạn Yêu Quốc thần phục dưới chân mình, dưới vô số người nín hơi, nàng yên lặng trở về trong cung điện của mình. Ðát Kỷ nằm trên giường, mê man thiếp đi. Giấc ngủ này suốt bảy ngày bảy đêm.
Trong giấc ngủ này, Ðát Kỷ mơ về lúc trước, về tới lúc nàng vừa đến Tiểu Sơn Phong, về tới lúc nàng không buồn không lo. Cha vẫn còn, các sư huynh còn thương yêu nàng, nàng cũng vui vẻ nhất. Mà nàng luôn được một bóng người cao ôm lấy hoặc cẩn thận dắt tay đi.
Trong vô ý thức, tấm bảng gỗ không tên xuất hiện trong tay Ðát Kỷ lần nữa.
Ðát Kỷ cũng quên, chiếc áo xanh không vừa người trên người nàng từ đâu tới. Nhưng Ðát Kỷ biết, người áo xanh này rất quan trọng với mình mà, cho nên nàng chưa từng cởi nó.
Trong lúc ngủ mơ, Ðát Kỷ đã mơ tới lúc mình vừa mới chuẩn bị kế vị. Đường hoa trên núi, nàng dựa vào một cái vai rộng. Nó giống như khiến nàng về tới chỗ an toàn nhất trên thế giới này, Ðát Kỷ hơi xoay người, ôm chăn, nỉ non: "Đại sư huynh, ta rất nhớ ngươi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận