Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 666: Không phải tam tộc chính là minh hữu! (Phần về Ngạo Tham)

"Ngạo Tham đạo hữu, thật sự nhất định phải làm đến tình trạng này?" Đi theo Ngạo Tham, Bá Ngọc có chút hối hận.
Ngạo Tham không quay đầu lại, mở miệng nói ra: "Không phải Bá Ngọc đạo hữu mới vừa nói với người Phượng tộc là, chớ bắt nạt chim nghèo sao?"
Ngay từ đầu, mặc kệ Ngạo Tham thuyết phục như thế nào, Bá Ngọc chính là không nguyện ý bị Ngạo Tham kéo xuống nước.
Thử thì được, liều mạng thì không!
Đang lúc thuyết phục mãi vẫn không có kết quả, thế hệ trẻ tuổi của Phượng tộc vừa lúc đến gần mặt trời, trực tiếp xông vào Bá Ngọc đạo ‌ trường.
Bá Ngọc cuống quít bảo Ngạo Tham né tránh, xong lại đầy nhiệt tình đón tiếp bọn tử đệ Phượng tộc. ‌
Cầm đầu là một con chim cắt không chút khách khí nói với với Bá Ngọc: "Bá Ngọc! Sự tình lần trước nói tới can hệ trọng đại, Phượng Tổ đặc biệt sai chúng ta đến đây lần nữa khuyên bảo ngươi một tiếng!"
"Biết, biết! Đạo hữu yên tâm!" Bá Ngọc một mặt lấy ‌ lòng mở miệng nói ra.
Mấy con hoàng yến nhìn ngó ‌ Bá Ngọc đạo trường, cùng là Hỏa hệ, bọn họ vốn là ghen ghét Bá Ngọc có thể trực tiếp ở trên thái dương.
Phượng Hoàng nhất tộc, đồng dạng trời sinh khống hỏa, ở giữa thiên địa này, địa phương nào có thể thích hợp cho Hỏa hệ tu sĩ tu luyện hơn thái dương?
Phượng tộc đã luôn phê bình kín đáo với chuyện Bá Ngọc chỉ có tu vi Kim Tiên lại chiếm cứ toàn bộ mặt trời.
Nhưng Bá Ngọc lại là do mặt trời thai nghén sinh ra, Phượng tộc muốn cưỡng chiếm mặt trời, nhưng không có một danh phận hợp lí!
Những thế hệ trẻ tuổi này của Phượng tộc, mặc dù cao nhất cũng chỉ Huyền Tiên, nhưng ỷ thế sau lưng có Phượng tộc, tự nhiên không cần khách khí trước mặt Bá Ngọc.
Thậm chí thỉnh thoảng liền đến cưỡng chiếm Bá Ngọc đạo trường, bảo là mượn dùng rồi lại tuỳ ý hoạt động trên thái dương như đang ở nhà.
Bá Ngọc mặc dù biết rõ ý nghĩ của Phượng tộc, nhưng lại khổ vì Phượng tộc có quyền uy, chỉ cót hể giận mà không dám nói gì!
"Nơi này thật sự là rất thích hợp cho Phượng tộc chúng ta tu luyện! Không thua kém tổ phượng chi địa một chút nào!" Một vị Phượng tộc đệ tử lần đầu tiên tới nơi này cảm thán nói ra.
"Chờ khi việc này công thành về sau, liền mời Bá Ngọc đạo hữu tiến về tổ phượng chi địa tu hành, vì thịnh vượng của toàn Phượng tộc, Bá Ngọc đạo hữu chắc hẳn cũng sẽ không keo kiệt, sẽ cống hiến cả đạo trường ra!" Tử đệ Phượng tộc cầm đầu không bận tâm chút nào đến sắc mặt Bá Ngọc càng ngày càng kém, huênh hoang cam đoan nói lời son sắt với tên tử đệ Phượng tộc kia.
Phượng tộc quản trời đã lâu, đều ngầm thừa nhận đồ vật trên trời là của Phượng tộc bọn họ, mặt trời này cũng chỉ là tạm thời cấp cho Bá Ngọc nghỉ lại thôi!
Bá Ngọc rốt cuộc duy trì không nổi điệu bộ cười tươi như hoa, thậm chí trở nên có chút cứng ngắc.
Hắn là Tam Túc Kim Ô Bá Ngọc, nói thế nào cũng tính được là nhóm sinh linh tiên thiên đầu tiên, cho dù không có địa vị siêu nhiên như ba Thủy tổ, nhưng cũng được cho là tồn tại cùng thế hệ với ba tộc trưởng bây giờ.
Chớ nói chi mình chính là ‌ do mặt trời thai nghén, xuất sinh liền vô cùng tôn quý.
Bây giờ bị mấy tiểu ‌ bối chế nhạo như vậy?
Con giun xéo lắm còn quằn, huống chi là Bá Ngọc hắn, cho dù tốt tínhcũng ‌ giấu không được lửa giận!
Nhưng Bá Ngọc vẫn là cười cười đưa tiễn mấy vị tử ‌ đệ Phượng tộc.
Thời điểm đứng chào kế bên đại môn của đạo trường, sắc mặt Bá Ngọc như thể thể ngưng tụ được băng sương.
"Chậc chậc, Bá Ngọc đạo hữu có tâm thuận theo ba tộc, chẳng qua hôm nay xem ra, ba tộc cũng không định cho Bá Ngọc huynh một con đường sống!" Ngạo Tham không biết khi nào xuất hiện tại sau lưng Bá Ngọc, ngữ khí có chút cảm thán mà nói ra.
Bá Ngọc nhìn chằm chằm Ngạo Tham một hồi lâu, lập tức chậm rãi mở miệng nói ra: "Ngạo Tham đạo hữu, không biết có thể nói kế hoạch kỹ lưỡng hơn cho tại hạ?"
Ngạo Tham vui mừng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn vô cảm như cũ, mở miệng nói ra: "Ta cùng đạo hữu mới quen đã thân, tự nhiên muốn‌ mưu đồ một phen thật đáng công!"
Đến tận đây, ‌ Bá Ngọc đã triệt để bị Ngạo Tham kéo xuống nước!
Mặc dù chuyện cần làm đã được làm, ‌ bây giờ nhớ lại, Bá Ngọc cũng cảm thấy chính mình có phải lúc ấy bị lửa giận làm cho đầu óc choáng váng hay không, càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng thấy bản thân thật sự là đang tìm cái chết!
Vì muốn tỏ vẻ, hiện tại ngay cả nhà cũng mất!
Nhìn thoáng qua mặt trời còn đang nhấp nháy đủ màu trên trời, Bá Ngọc có chút hoảng sợ.
"Không biết sau khi mình, có thể được chôn ở trên mặt trời hay không?"
Dũng khí chính là thứ dùng xong sẽ lập tức bị đánh trở về nguyên hình, Bá Ngọc có chút lo lắng, giữ chặt Ngạo Tham, nhỏ giọng hỏi: "Đạo hữu, bây giờ hai người chúng ta đã trở thành cái đinh trong mắt ba tộc, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào cho phải?"
Ngạo Tham kinh ngạc mở miệng nói ra: "Bá Ngọc đạo hữu sao lại nói như vậy? Hết Thảy mọi việc phát sinh trên mặt trời kia có quan hệ gì với Ngạo Tham ta, ta nào có thể khống chế mặt trời!"
Bá Ngọc nghe Ngạo Tham nói vậy, vừa sợ vừa giận, trong nháy mắt tuôn lời chửi tục: "Con mẹ ngươi. . ."
Ngạo Tham lại cười, khoát tay áo nói ra: "Bá Ngọc huynh quá lo lắng, ngươi nhìn mặt trời đi!"
Nói xong Ngạo Tham chỉ chỉ mặt trời bên trên bầu trời, Bá Ngọc thuận theo hướng Ngạo Tham chỉ mà nhìn qua, lập tức muốn rách cả mí mắt!
Long Tổ, Phượng Tổ, Thủy Kỳ Lân, ba vị Đại La đỉnh phong đồng thời xuất thủ với mặt trời.
Mặt trời treo trên cao trên bầu trời trong nháy mắt bị dập tắt!
"Chó! Nhà ta mất thật rồi' ‌ Bá Ngọc ngơ ngác nhìn bầu trời, thì thào nói ra.
Khi thiếu khuyết mặt trời, ‌ bầu trời cũng không tối đi, cũng chẳng có cái gì khác với thường ngày.
Hiện tại, mặt trời chẳng qua chỉ là đồ trang trí cho thiên địa khi còn chưa có thiên đạo mà thôi, nào có chức trách chưởng quản ngày đêm của thiên địa.
Mà ba tộc đã xuất thủ, càng là nghiệm chứng lời đồn đại nhấp nhô giữa thiên địa.
Vô số tu sĩ dũng mãnh chen lấn, tranh nhau lao tới Côn Lôn Sơn Mạch!
Ba tộc đã khẩn trương như vậy, vậy cái ‌lời đồn treo trên thái dương này khẳng định là thật!
Có Tam Thập Lục Phẩm Hỗn Độn Thanh Liên có thiên hạ! ‌
Cái bánh to như vậy ai lại không muốn có phần?
Lập tức, vô số sinh linh hoá thành sao băng xé trời bay về phía tây, thẳng đến Côn Lôn Sơn Mạch!
Mà khi đến Côn Lôn trị Sơn Mạch, lại phát hiện ba tộc sớm đã thiết lập trọng binh ở chỗ này, không phải trực hệ huyết mạch của ba tộc là không được đi vào!
Loại hành vi bá đạo này khiến mọi người nổi giận!
Ba tộc đã không phải là ba tộc thời điểm ba Thủy tổ còn tại, mà bọn họ cũng không phải phế vật bị ba tộc tùy ý lấn ép!
Thiên địa trọng bảo, ai chiếm được là của người đó!
Ssao ba tộc còn dám bá đạo như vậy?
Giữa thiên địa có bao nhiêu chủng tộc cơ chứ, tại thời khắc, vô số chủng tộc bạo phát một trận lại một trận xung đột với trọng binh bày trận khắp bốn phía của ba tộc!
Thậm chí còn có tu sĩ vạn tộc thuận theo ba tộc đến đây, tại thời khắc này cũng đào ngũ làm phản, xoay mủi nhọn về phía ba tộc.
Mà khi ba tộc bị phản bội, các sinh linh torng thiên địa càng chắc chắn, ba tộc hoàn toàn chính xác là đang tìm kiếm Tam Thập Lục Phẩm Hỗn Độn Thanh Liên trong Côn Lôn Sơn Mạch này!
Giờ khắc này, những chúng sinh còn đang coi hai hàng chữ trên mặt trời kia là lời đồn đại, đã vững lòng tin, lời đồn đại này là sự thật vô cùng chân thực!
Trong thời đại mưa gió mờ mịt này đang bị một cây diêm của Ngạo Tham bùng lên ngọn lửa lan khắp đất trời.
Giữa thiên địa, chỉ cần là tu sĩ có tư cách báo tên là sẽ hô bằng gọi hữu lập đoàn khởi hành về phía Côn Luân tiên sơn!
Giữa màn mưa sao băng phá trời, ‌Ngạo Tham cao thâm mạt trắc cười cười nói ra:
"Bá Ngọc đạo hữu ngươi nhìn, từ giờ trở đi, tu sĩ không phải tam tộc thì chính là minh hữu của chúng ta!
······
Ta biết tất cả mọi người muốn đọc về âu Dương, nhưng mọi người đừng vội ·····
Trước đó hãy để ta bù khuyết tuyến thời gian trong quá khứ ·····
Tin tưởng ta ·····
Ta thật sự ‌ là tác giả điềm văn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận