Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 414: Người ngoài cuộc

“Ngươi xác định là có thể giao cho bọn họ sao? Không có đại tu sĩ nào thì có thể giao cho mấy tên đệ tử của Thanh Vân tông làm được sao?” Một ông lão mặc nho sam cau mày nhìn tấm gương trước mặt hỏi.
Trong gương chính là âu Dương đang túm con chó tàn nhẫn đánh lên người Triệu Tiền Tôn, dáng vẻ không hề nghiêm túc, khiến ông lão phải chau mày.
Trong một hòn đảo giữa không trung, hơn mười vị tu sĩ ngồi ngay ngắn tại chỗ ngồi, nhìn âu Dương đang ôm chó ở trong gương, thất thần nhìn nhau.
“Đệ tử nhà ta làm không được, chi bằng phái đệ tử của Thánh Hiền Sơn Trang nhà ngươi đi đi?” Động Hư Tử bên cạnh còn chưa mở lời, Tô Tiểu Thất đã lạnh giọng hồi đáp.
Ông lão chính khí ngay thẳng bỗng sắc mặt ngưng trệ, mặt ông đỏ lên nhìn Tô Tiểu Thất mà nói: “Đệ tử Thánh Hiền Sơn Trang ta đều là học giả tay trói gà không chặt, người đọc sách làm sao tham dự mấy chuyện chém chém giết giết này được?”
“Là không muốn tham dự hay là không thể tham dự? Không biết là ai ở trên đỉnh núi lâu năm thế rồi mà còn không có được một hạt giống ham học nào ấy nhỉ?” Thái A bên cạnh không chút lưu tình mà vạch trần.
Chưởng giáo Kiếm Tông - Thái A nói xong câu này, lập tức gây nên một tràng cười sảng khoái, bên trong đại điện vốn trang nghiêm giờ đây tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Chưởng giáo Trương Tử Tường của Vạn Pháp Tông hài lòng nhìn Trần Trường Sinh trong gương, mở miệng nói: “ Trần Trường Sinh này gần đây tu hành không tệ nhỉ, ta quan sát đã thấy được đây là kẻ bất phàm! Không hổ là đệ tử ta chọn!”
Nghe thấy lời của Trương Tử Tường, Thái A bên cạnh cũng tràn đầy cảm xúc nhẹ gật đầu, vừa rồi Lãnh Thanh Tùng xuyên phá nhảy vào không gian đã khiến không ít người ngồi đây phải kinh ngạc.
Chưa đạt đến đại tu sĩ mà lại có thể thành thạo vận dụng pháp tắc không gian như thế, thiên phú kẻ này quá đáng sợ, quả thật đời này hiếm gặp!
Thái A hài lòng nói: “Phó chưởng giáo tương lai của Kiếm Tông ta cũng không có chỗ nào chê trách được!”
Trương Tử Tường và Thái A xa xa đối bái, rõ ràng là bội phục mắt nhìn độc đáo của nhau.
Duy chỉ có Động Hư Tử làm ra vẻ mặt như ăn phân, hai lão tiểu tử này sao lại vô liêm sỉ như vậy?
Cả Lãnh Thanh Tùng lẫn Trần Trường Sinh đều là đệ tử của Thanh Vân tông ta, Trần Trường Sinh thậm chí còn là Thanh Vân Thánh tử.
Hai lão tiểu tử này vậy mà lại muốn bắt cóc đệ tử của tông môn mình ngay trước mặt mình?
Thật bực mình, như thể con gái cưng mình nuôi mấy chục năm đột nhiên gặp phải mấy thằng nhóc đầu đường xó chợ.
Động Hư Tử hai mắt bắn ra lửa, vừa định trách cứ hai lão già vô liêm sỉ trước mặt này, nhưng lại nhớ tới gì đó, sắc mặt vốn khó coi trong nháy mắt lại vui mừng hớn hở.
“Phó chưởng giáo Kiếm Tông? Chưởng giáo thân truyền Vạn Pháp Tông? Chờ ta trở về, ta lại đem Vấn Kiếm Phong bổ làm đôi, chỉ cần âu Dương tiểu tử nằm trong tay ta, sau này chín đại thánh địa đều là môn phái trực thuộc Thanh Vân tông ta đây!” Động Hư Tử trong lòng đắc ý thầm nghĩ.
Mấy lão tiểu tử này còn muốn tính kế đệ tử nhà ta? Ta sắp bế cả môn phái các ngươi đi luôn rồi nhé!
Làn sóng này nhìn qua có vẻ ta là người thua thiệt, nhưng trên thực tế lại là đại thắng!
“Vụ việc phong ấn ma tộc rất trọng đại, cứ giao vào tay mấy người trẻ tuổi như vậy, vạn nhất xuất hiện sơ suất gì, người phàm khắp thiên hạ này biết phải làm sao?” Một thanh âm không dính khói lửa trần gian từ bên cạnh vang lên.
Nghe thanh âm như là một người thanh niên tiên phong đạo cốt, sau trán có một vầng sáng ngũ sắc, ngồi xếp bằng lơ lửng, phảng phất tựa như tiên nhân, một tầng sương mù bao phủ toàn thân, khiến người ta không thấy rõ chân dung của hắn.
Người này vừa nói xong, Động Hư Tử liền cười ha hả nói: “Các chủ Phiếu Miểu Các đã không yên lòng, sao không tự mình đến nhân gian một chuyến?”
“đại tu sĩ chúng ta đến gần nhân gian sẽ bị nhân gian đồng hóa, xà yêu không hiện tên thật kia thì không nói, đâu phải ai cũng có thể tự do ra vào nhân gian giống như Hồ Vân?” Các chủ Phiếu Miểu Các lại tiếp tục nói.
Động Hư Tử sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Cho nên, trận này là do Thanh Vân tông ta bày ra, hiển nhiên phải do Thanh Vân tông giải quyết, để các ngươi đến xem là đã cho các ngươi thể diện rồi, thích xem thì xem, không thì cút! Không phục à, đi, ra ngoài đánh một trận không?”
Sức mạnh đệ nhất thiên hạ, lại thêm khí chất du côn lưu manh, ngay lập tức đã xua tan ý định trong lòng của các tu sĩ khác.
Trong đại điện này, ngoại trừ phật môn, Vạn Yêu quốc, Cao thiên nguyên trong tương lai, còn lại chưởng giáo của chín đại thánh địa đều có mặt!
Mà những tồn tại đứng đầu Tu Tiên Giới này đang yên lặng quan sát đoàn người âu Dương ở nhân gian, nhìn chằm chằm từng phút từng giây.
Từ khi nhóm người âu Dương bắt đầu tiến vào nhân gian, họ đã thu hút sự chú ý của vô số ánh mắt này, hay nói cách khác, bọn họ đang trợn mắt nhìn xem đại kiếp đến!
Chẳng có nguyên nhân gì khác, rất nhiều người đều ngầm hiểu, đại kiếp sắp đến, mà đại kiếp sắp đến đó lại bị Hồ Vân cưỡng ép xảy ra tại nhân gian này!
Không chỉ là những người bên trong đại điện, mà vô số tu sĩ đỉnh phong ẩn thân giữa thiên địa này cũng rất rõ ràng điều này!
Nhưng thân là đại tu sĩ, bọn họ không có cách nào tới gần nhân gian, cũng khiến cho bọn họ không cách nào nhúng tay vào đại kiếp lần này.
Những tu sĩ mạnh nhất Tu Tiên Giới, đa số đều đã từng trải qua ma đạo đại chiến lần thứ nhất, thậm chí còn có người sống sót từ thời thượng cổ tiên nhân!
Bọn họ sống vô số năm, tận mắt quan sát hai thời đại, cho nên họ hiểu lần này đại kiếp đến là chuyện không thể cản được!
Không phải bọn họ không muốn ra tay tham gia vào lần đại kiếp nạn này, mà là đại kiếp đã bị Hồ Vân cưỡng ép nhấn chìm trong nhân gian.
Nhân gian đối với đại tu sĩ mà nói, còn kinh khủng hơn so tuyệt thế độc dược!
Đối với tu sĩ thông thường, nhân gian không phải điểm đến tốt đẹp gì, tới gần nhân gian, tu vi lập tức sẽ bị áp chế đến cảnh giới cực thấp, nói không chừng sẽ còn bị phàm nhân ở nhân gian đánh lén chém giết.
Không có việc gì thì đừng tản bộ ở nhân gian, đây là nhận thức chung của toàn Tu Tiên Giới.
Nhưng chỉ có những đại tu sĩ sống không biết bao nhiêu này mới biết được, nhân gian cũng có một bí mật to lớn!
Giữa thiên địa đất trời, nhân gian có ba mươi sáu nơi!
Ba mươi sáu nơi tại nhân gian, chiếm gần một phần ba thiên địa.
Mà sự hình thành ba mươi sáu nơi trên nhân gian càng phức tạp hơn, ba mươi sáu chỗ nhân gian tương ứng với ba mươi sáu vị tiên nhân đã từng vẫn lạc!
Thượng cổ Kiếm tiên Lý Thái Bạch đã một kiếm trảm chết ba mươi sáu vị tiên, ba mươi sáu vị tiên nhân bỏ mình đã hóa thành ba mươi sáu chỗ nhân gian!
Đã từng được tiên linh ký thác đạo, tiên nhân cũng là một bộ phận của thiên đạo.
Tiên nhân bỏ mình rơi xuống mặt đất bằng, hóa thành từng chốn nhân gian, cho nên nhân gian cũng đại biểu cho cựu thiên đạo trước đây.
Đối với một đại tu sĩ đã lĩnh ngộ pháp tắc mà nói, tới gần nhân gian đồng nghĩa với việc tự sát!
Bị pháp tắc của thiên đạo trước đây lây nhiễm, chỉ trong một khắc mà đại tu sĩ bước vào nhân gian, hắn sẽ bị khí vận nhân gian đồng hóa, bị tước đoạt lực lượng pháp tắc của bản thân, từ đó khiến cho đại tu sĩ trở thành một bộ phận thuộc nhân gian!
Ngoại trừ lão Hồ Vân quái dị, thái độ của tất cả đại tu sĩ đều xem nhân gian như hồng thủy mãnh thú()!
(
) Hồng thủy mãnh thú: nước lũ và thú dữ, ý chỉ những tai họa ghê gớm
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Hồ Vân cưỡng ép nhấn chìm đại kiếp ở nhân gian, khiến các đại tu sĩ không cách nào nhúng tay vào lúc khơi mào đại kiếp!
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, khi Lãnh Thanh Tùng bế quan sắp đột phá cảnh giới đại tu sĩ, Động Hư Tử đã ra tay cắt ngang Lãnh Thanh Tùng.
Hồ Vân tính kế không biết bao nhiêu năm, dốc hết tâm huyết, thậm chí liều cả tính mạng của mình để tính toán trận này, cuối cùng đã tới lúc mở màn rồi!
Tất cả đại tu sĩ đều đứng bên ngoài nhân gian, lẳng lặng nhìn trận cờ này, chờ đợi đại kiếp đến!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận