Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 632: Dường như chẳng có gợn sóng nào được nhấc lên

Sau khi ấn ký bạch liên tan biến trong không trung, giữa không trung như vẫn còn một thanh trường kiếm đang ẩn giấu.
Nếu như kẻ nào có ý muốn lật trời, thanh kiếm này sẽ hạ xuống!
Nhân loại nếu đã diệt vọng cả, sống một mình còn đáng không?
Trên đỉnh Kiếm Tông, Tống Mộ quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, không biết vì sao sư phụ lại đột nhiên rời đi như vậy.
Mãi cho đến khi bạch liên kiếm ý hoàn chỉnh rơi lên đỉnh đầu Tống Mộ, dung nhập vào trong cơ thể Tống Mộ
Thay thế đóa bạch liên bên trong đan điền của Tống Mộ kia.
Dường như có một bàn tay to nhẹ nhàng nhấn tại đỉn đầu Tống Mộ.
Giống như trước đây!
Bạch Phi Vũ đứng ở đỉnh Tiểu Sơn phong, lẳng lặng nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt mình.
Vị kiếm tiên kiếp trước này, ngày nay đã là Thần Chủ, nhưng vẫn bị chấn động đến không nói nên lời.
Hắn không biết nên hình dung vở kịch trước mắt thế nào.
Nên kinh ngạc khi chúng sinh bức ép được cả tiên?
Hay nên thương xót cho lòng dũng cảm vĩ đại của vô số đại tu sĩ, hy sinh vì nghĩa, thản nhiên tuẫn đạo, dung nhập với trời đất?
Hoặc là vỗ tay tán dương khi diệt được toàn bộ chân linh tiên nhân đã dung nhập tu sĩ, trở thành sinh linh?
Chẳng lẽ lại phải kính sợ khi kết giới trời đất chồng lên nhau do vô số đạo vận pháp tắc của đại tu sĩ tái diễn ra bị tách rời?
...
Sự hùng vĩ của những cảnh tượng này là vô biên, khiến bất cứ ngòi mực nào cũng trông trắng nhợt đến lạ thường.
Họ đã làm được những việc mà kiếm tiên kiếp trước chưa từng làm được.
Bạch Phi Vũ đã có một cái nhìn mới về chúng sinh trước giờ luôn cần được cứu thoát!
Chúng sinh cũng nên được tôn trọng!
Bạch Phi Vũ lại thầm thở dài một tiếng, mở ra không gian trữ vật Động Hư Tử để lại cho mình, một quả trứng yêu thú nằm lặng lẽ trong túi trữ vật.
Nhìn quả trứng yêu thú trước mặt, Bạch Phi Vũ ngạc nhiên lấy nó ra, thời khắc trứng yêu thú nằm trong tay hắn, sắc mặt Bạch Phi Vũ thoáng chốc trầm xuống.
Quả trứng này có mùi của một con hồ yêu, mà cỗ mùi hương này cực kỳ quen thuộc với hắn.
Là con cáo Tây Tạng Hồ Ngôn kia!
Hắn chết khi nào?
Con đường mình đi này rốt cục có bao nhiêu chuyện bản thân mình không biết?
Lúc này, Bạch Phi Vũ mới nhớ ra, bản thân mới là kẻ ngốc luôn bị tính toán.
Nộ khí lại dâng lên trong mắt Bạch Phi Vũ.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng từ trong thiên không rơi xuống cực nhanh.
Luồng sáng kia lao vào Tiểu Sơn phong.
Một cơn gió thổi vào trong khoảng sân nhỏ, lao thẳng vào trong cái vại nước ở góc sân nhỏ.
Trong vại nước đó trong thoáng chốc mọc lên một nụ sen ba màu.
"Đây... đây là..." Bạch Phi Vũ lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn nụ sen ba màu trước mắt.
Hắn nhận ra rằng nụ hoa ba màu kia chính là đài sen bản thân liều chết mang về.
Ẩn trong đài sen đó là linh hồn đệ tử không có danh phận của mình.
Đây cũng là chuyển thế của tuệ kiếm của mình ở kiếp trước.
Khương Tiểu Đồng!
Nhìn hoa sen ba màu trước mắt, Bạch Phi Vũ có thể cảm nhận rõ ràng rằng, trong nụ hoa ba màu này đang thai nghén một sinh mệnh mới.
Nhưng nụ hoa ba màu này lại như nụ hoa ba người hợp thành.
Vốn dĩ không bao giờ có cách để đài sen đơm hoa kết trái, trong thời khắc này đã được viết lại vận mệnh.
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Bạch Phi Vũ vừa cảm thấy kì diệu, nhưng bên tai lại vang lên tiếng của Lông Bông.
Lông Bông ở bên cạnh reo hò: "Hoa sắp nở rồi!" Hoa sắp nở rồi!"
"Hoa nở thì sao?" Bạch Phi Vũ mở miệng hỏi.
Lông Bông vui vẻ khác thường, mở miệng vô thức nói: "Đại lão đại nói, khi hoa nở, là khi họ trở về..."
Rồi còn khỉ lập tức tỉnh táo lại, vội vàng bịt miệng mình.
Bạch Phi Vũ đứng nguyên tại chỗ như bị sét đánh, như thể có thứ gì đó bị rút ra khỏi cơ thể.
Kẻ này kiếp trước trảm tiên không cau mày, kiếp này là Thần Chủ tôn quý không gì sánh bằng, thời khắc này hai chân trực tiếp mềm nhũn, ngồi liệt trên đất.
Gân xanh trên đầu nổi lên, trong cặp mắt, thần quang lưu chuyển.
Chỉ chớp mắt, Bạch Phi Vũ đã ở trong dòng sông thời gian.
Trong dòng sông thời chảy trôi tự do ấy, Bạch Phi Vũ điên cuồng thuận theo dòng thời gian của bản thân, suy nghĩ lại quá khứ, cố gắng tìm ra bất cứ manh mối nào đó.
Dự cảm không lành trong lòng sắp khiến Bạch Phi Vũ ngạt thở, tim đập thình thịch, cảm giác như có một cơn gió mạnh thổi qua tai.
Nhưng khi Bạch Phi Vũ nhìn thấy dòng thời gian của mình đã dừng lại ở lần đầu tiên hắn phong thần, nhìn dòng thời gian được tơ xanh kéo lên một cách kinh ngạc kia.
Dòng thời gian của bản thân đã bị cắt đứt khi lần đầu tiên hắn phong thần, nhưng đã được một sợi tơ xanh kéo lên.
Phía trước không hề có gì, như thể mọi kinh nghiệm bản thân đã trải qua đều chưa từng tồn tại!
"Ta, thật ra vốn dĩ... đã chết?... chết vào ngày phong thần?" Bạch Phi Vũ nhìn dòng thời gian trước mặt, ngơ ngác nhìn dòng thời gian của mình.
Đột nhiên, trong lòng nhói đau, nước mắt từ trong khóe mắt vô thức chảy ra.
Bạch Phi Vũ thẫn thờ đưa tay lau nước mắt tuôn.
Biểu cảm trên khuôn mặt trở nên triệt để điên cuồng.
Toàn thân run rẩy không ngừng, Bạch Phi Vũ ôm chặt hai cánh tay, đầu óc quay cuồng dữ dội.
Nhưng dù Bạch Phi Vũ nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, hoặc là không dám nghĩ tới.
Không đúng, không đúng, sai, sai!
Dòng thời gian sai rồi!
Dòng thời gian của ta sai rồi!
Bạch Phi Vũ, người luôn bình tĩnh giải quyết mọi việc và đối mặt với mọi thứ một cách nhẹ nhàng, lúc này dường như đã phát điên, cố gắng tìm kiếm dòng thời gian của riêng mình.
Nhưng phát hiện, bất luận tìm kiếm thế nào, dòng thời gian của hắn cũng chỉ bắt đầu từ ngày bản thân được phong thần!
Không đúng, còn đại sư huynh!
Còn dòng thời gian của đại sư huynh thì sao?
Sợi tơ xanh này là gì?
Ta chết rồi?
Tại sao ta vẫn còn sống?
Còn đại sư huynh?
âu Dương?!
âu Trị Tử?
âu Dương!
âu Dương!?
Nghĩa là, âu Dương là họ?
Có họ, không tên?
Bạch Phi Vũ cầm lấy sợi tơ xanh mỏng như sợi tóc, kiểm tra đi kiểm tra lại.
Sợi tơ xanh mỏng chỉ có họ, không có tên.
Bạch Phi Vũ lúc này rốt cục cảm thấy sợ hãi.
Thậm chí không dám nghĩ tiếp!
Có họ mà không có tên, tức là sư huynh không phải người thế giới này!
Là người bị thế giới bỏ rơi!
Những người vĩnh viễn không có nhà!
Nếu như chết đi, cũng sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, mãi mãi vĩnh viễn sẽ không được nhớ đến!
âu Dương!
âu Trị Tử!
Ta là một kẻ ngốc!
Ngươi ở đâu!
Mau ra đây!
Cầu xin ngươi!
Cầu xin ngươi!
Ta cầu xin ngươi đấy!
Hoàn toàn mất kiểm soát, Bạch Phi Vũ lần đầu tiên bộc phát ra những lời lẽ tục tĩu.
Đôi chân nhũn ra, quỳ xuống dòng sông thời gian, chửi rủa trong hư không!
Sau đó hắn liều mạng đập đầu khổ sở cầu xin.
Cuối cùng như một kẻ điên, gầm thét, không ngừng muốn tìm ra dòng thời gian của âu Dương!
Bình thường hắn bao nhiêu bình tĩnh ôn hòa, bây giờ càng bấy nhiêu điên cuồng.
Nhưng dòng sông thời gian rộng lớn, cho dù là thần chủ tôn quý, cũng chỉ là một hòn sỏi hơi lớn trong dòng sông thời gian mà thôi.
Giờ phút này, vị thần chủ cao quý không gì sánh bằng này đang hành động như một con chó hoang giữa dòng sông thời gian!
Trong tiếng sóng xô, lại giống như một chú chó con bị bỏ rơi hay một bông hoa gãy được nhặt lên rồi vứt đi.
Khóc lóc thảm thương, hệt như một kẻ điên.
Tất cả thanh âm của Bạch Phi Vũ đều bị tiếng sóng của dòng sông thời gian nhấn chìm trong dòng sông dài.
Dường như...
Cũng chẳng có gợn sóng nào được nhấc lên cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận