Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 588: Tổ Uyên và Trọng Minh

Nói là dụng tâm, cũng là thăm dò!
Trong lòng Tổ Uyên giật mình, lập tức quỳ một chân trên đất, vội vàng nói: “Tố Uyên không dám, thực lực của Tổ Uyên chỉ như đốm lửa, làm sao có thể so sánh được với Ma Tôn Hạo Nguyệt?
Trọng Minh hờ hững nhìn Tổ Uyên đang khiếp sợ quỳ trước mặt mình, không chút tình cảm nói: “Đốm lửa cũng có thể bốc cháy, không phải sao?”
Áp lực vô hình bao phủ cả người Tổ Uyên, dường như chỉ giây tiếp theo thôi Tổ Uyên có thể bị Trọng Minh nghiền nát thành tro.
Với vị Đại Ma Tôn này mà nói, chớp mắt có thể khiến độ kiếp tam trọng như Tổ Uyên tan thành mây khói.
Tổ Uyên quỳ trên đất, đại não điên cuồng hoạt động, hắn không biết rốt cuộc mình đã làm gì mà để lộ ra sơ hở khiến vị Đại Ma Tôn này nghi ngờ mình!
Sức mạnh đãng sợ như vậy, Tổ Uyên kiếp trước rốt cuộc làm thế nào mà giết được vị Đại Ma Tôn đứng đầu Ma tộc này?
Nếu như vị Đại Ma Tôn này thật sự muốn ra tay với mình, Tổ Uyên liều chết cũng chỉ có thể phản kháng!
Ánh mắt Tổ Uyên lóe lên một tia tàn khốc, ngoài mặt thì nơm nớp lo sợ nhưng trong lòng đã chuẩn bị tự bạo.
Trong ánh mắt của Trọng Minh hiện lên dí dỏm, khẽ nhấc tay chớp mắt sự áp bức vô hình kia đã biến mất hoàn toàn.
Khuôn mặt âm u lạnh lẽo kia cố nặn ra một nụ cười coi như là hiền từ nói: “ Tiểu tử ngươi sao ngay cả ý nghĩ thay thế ta cũng không có, thế này sao có thể làm việc lớn? Tính cách mềm yếu như vậy, rất khó để trở thành thủ lĩnh mới của Ma tộc.”
“Nếu ta mà nói theo ngươi e rằng bị một chưởng của ngươi đánh chết rồi!” Tổ Uyên không nhịn được thầm chửi một câu trong lòng.
Nhưng vẫn dè dặt nói:” Cha phúc thọ vô cương, dẫn dắt Ma tộc trường thịnh vạn trăm năm, nhi thần chỉ muốn sống an ổn dưới sự che chở của cha! Tuyệt không dám mang lòng ngỗ ngược!”
Nhìn Tổ Uyên đang run lẩy bẩy quỳ một chân trên đất, trong đôi mắt của Trọng Minh hiện lên vẻ hài lòng.
Mặc dù biết tiểu tử này đang nói điêu nhưng nghe thì dễ chịu.
So với mấy tên ngốc chỉ biết thét gào ngầu quá trong Ma tộc, Tổ Uyên này vuốt mông ngựa nghe vào thật vừa tai quá.
Tính cách của tiểu tử này là giống aid dâu>
Lão Nhị chỉ biết khổ luyện?
Cả ngày đọc sách, nắm vững viên ngọc của trí tuệ, Lão Tứ?
Song bào thai lúc nào cũng như hình với bóng Lão Ngũ, Lão Lục?
Dù sao cũng không phải Tiểu Thất đần đội.
Chắc giống Lão Tam rồi!
Sau khi đả thông tư tưởng, miệng lúc nào cũng ngọt xớt nhưng trong lòng lại đầy toan tính, Hồ Vân.
Mặc dù không chạy thoát được, nhưng bụng đầy mưu mô.
Trọng Minh nhìn Tổ Uyên đang quỳ một chân dưới đất, tay trái hơi nhấc lên, Tổ Uyên liền bị một nguồn năng lượng nhu hòa vô hình nâng lên.
“Đi thôi, bây giờ ngươi đã đến Độ Kiếp kỳ rồi, ta sẽ nói cho ngươi một số chuyện!” Trọng Minh quay người đi thẳng vào cung điện phía sau.
Tổ Uyên nhìn bóng lưng của Trọng Minh, suy nghĩ xem tẹo nữa có nên nhân lúc hắn không chuẩn bị mà ra tay hay không.
Nhưng nghĩ rồi Tổ Uyên vẫn là từ bỏ ý định này.
Sức mạnh lớn như vậy có thể thích thì bóp chết mình làm gì có khả năng sơ suất bị đánh len chết được.
Tổ Uyên đi theo bước chân của Trọng Minh tiến vào trong cung điện, cung điện này nguyên bản là nơi tiềm tu của Tổ Uyên.
Trọng Minh không khách khí ngồi thẳng xuống gường mây ở chính giữa cung điện.
Tổ Uyên thì thận trọng quỳ phía sau bàn gỗ.
“Ngươi tu là đạo sát phạt, vốn thoát thai từ Hắc Liên thập nhị phẩm, bây giờ ban cho ngươi, không được buông lỏng!” Trọng Minh đột nhiên nhắc tới Hắc Liên vừa ban cho Tổ Uyên răn dạy nói.
“Nào dám buông lỏng, đa tạ cha đại nhân ban bảo vật!” Tổ Uyên lập tức cung kính trả lời.
“Ừm...” Trọng Minh ừ nhẹ một tiếng, hai ngươi rơi vào trầm mặc.
Bên trọng đại điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy, Trọng Minh không biết nên nói gì, mà Tổ Uyên lại càng không dám tùy tiện nói chuyện.
“Ngươi đối xử với Ma tộc như thế nào?” Hồi lâu sau Trọng Minh mới mở miệng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Trọng Minh, Tổ Uyên bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước mình xóa sổ Ma tộc.
Ham giết chóc, hung át làm vui, lấy máu thịt của sinh linh làm thức ăn.
Một thân diệt cả tộc, đáng chém!
Đương nhiên rồi, có chết Tổ Uyên cũng không dám nói ra những lời này, ngược lại còn ngoan ngoãn nói:” Ma tộc ta thế lớn, lớp lớp anh tài, dưới sự dẫn dắt của cha chắc chắn thống nhất tam giới, uy lâm thiên hạ!”
Đối với những lời nói nhảm của Tổ Uyên, Trọng Minh mí mắt còn chẳng buồn nhấc lên, chỉ bình tĩnh hỏi:” Ngươi từ nhỏ ở trong thâm cung tu luyện ngươi hiểu rõ Ma tộc bao nhiêu?”
Tổ Uyên nghẹn lời, trong trí nhớ của mình kiếp trước, dường như mình cũng không có bao nhiêu ký ức về ma tộc.
Trọng Minh hừ lạnh, có phần không vui nói: “ Đến nay ở trên bầu trời kia, thế giới đang treo ngược trên đó ngươi thấy chứ?”
“Nhi thần đã thấy, khiếp sợ trong lòng.” Tổ Uyên thành thực trả lời.
“Đó là thế giới mà ngươi mai phục thất bại, nơi đó so với Ma giới thì ra sao?” Trọng Minh tự hỏi.
Không chờ Tổ Uyên trả lời, Trọng Minh lại như tự hỏi tự trả lời nói tiếp:” Thế giới kia vạn vật sinh trưởng, linh khí dồi dào, hưng thịnh phồn vinh, không giống Ma giới, cỏ cây không sống nổi, hoang mạc bao phủ khắp nơi.”
Đều là sinh linh trong trời đất, cũng đều là vạn vật như này, vì sao Ma giới lại như vậy, giới tu hành lại như vậy?”
Ma tộc đấu với trời, tranh với đất, từ khi sinh ra đã phải đấu tranh cho sự sống của mình, vậy là sai sao?
Chỉ tin thiên địa không tin tiên nhân, liền bị coi như đứa con rơi, ném xuống nơi hoa mạc này, thậm chí bị coi như tấm thẻ bạc uy hiếp thiên địa!
Chỉ tôn thờ thiên địa, lại bị xem như tấm thẻ uy hiếp, cớ gì Ma tộc phải nếm trải cảm giác đau thương đó?
Tự mình hỏi, tự mình trả lời.
Những lời tự vấn tự đáp của Trọng Minh khiến Tổ Uyên không thốt nên lời.
Nghe Trọng Minh nói, đứng trên lập trường của Ma tộc, tận thế hậu thế là lẽ đương nhiên.
Vì sinh tồn mà thanh trừ dị loại, với sự tồn vong của chủng tộc mà nói đó không phải là tàn bạo.
Nhưng đứng ở lập trường của chúng sinh giới tu hành, chúng sinh ở thế giới bên kia phải chết vì sự tồn vong của Ma tộc sao?”
Tổ Uyên không thể đồng tình với Trọng Minh, cũng không thể đồng tình với Ma tộc.
Bản thân kiếp trước là người bị hại, hắn không có cách nào đồng tình với kẻ làm ác được.
Bây giờ hắn chỉ muốn làm Tổ Uyên ở kiếp này, sau đó dẫn Ma tộc vào chỗ chết.
Nhìn Tổ Uyên cung kính không chút dao động nào, Trọng Minh thầm thở dài, biểu cảm lại hờ hững như xưa.
Một cuộc tranh xuất hiện trước mắt Tổ Uyên, Tổ Uyên không hiểu lại nhìn sang Trọng Minh.
“Cuộn tranh này là địa đồ Ma tộc, trên đó có đánh dấu vị trí của mười hai bộ tộc, đi thôi, những bộ tộc đã từng bị ta đánh bại, giờ lại đi đánh một lần!” Trọng Minh vô cảm nói.
Hai mắt Tổ Uyên sáng rực, hắn tu chính là Sát Lục đạo.
Giết chóc mới là cách nhanh nhất!
Không đồng tình với ma tộc được.
Nhưng nếu muốn ta đi giết ma tộc, vậy ta rất sẵn lòng.
Tổ Uyên giơ hai tay lên cao, cuộc tranh rơi xuống tay hắn, hắn cung kính nói: “Tuân theo pháp chỉ của cha!”
Nhìn Tổ Uyên đang rời khỏi đại điện, trong mắt Trọng Minh lóe lên một ánh mắt kỳ dị.
Lúc mới tới Ma tộc mình đã từng, giống hắn không có hảo cảm với ma tộc.
Nhưng bất tri bất giác mình lại bị Ma tộc đồng hóa trở thành một phần tử của Ma giới.
Ngược lại hắn muốn xem xem, vị Trần Trường Sinh mượn thân thể mà tới đây có giống hắn hay không?
Lựa chọn hủy diệt Ma tộc hay dẫn đầu Ma tộc bước lên một con đường mới!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận